Đêm tân hôn đáng lẽ là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân vừa chớm nở.

1. Đêm hạnh phúc hóa ác mộng

 


Đêm tân hôn, cả nhà tôi quây quần xong xuôi, khách khứa đã về hết. Không khí vẫn còn vương chút rộn ràng, nhưng rồi ai cũng thấm mệt sau ngày dài. Con trai tôi – Tuấn – và vợ mới cưới – Lan – rút về phòng riêng. Tôi thầm mỉm cười, nghĩ: “Vậy là con trai mình đã có gia đình, mình có dâu hiền, sắp có cháu bế.”

 

Khoảng gần nửa đêm, trong khi tôi đang chợp mắt, bỗng tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng tân hôn. Một tiếng thét kéo dài, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Tôi bật dậy, tim thắt lại, chạy vội ra ngoài. Cả nhà cũng ùa theo.

 

Khi cánh cửa bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chết lặng.

 

2. Cảnh tượng kinh hoàng

 

Lan ngã sõng soài dưới đất, váy cưới còn chưa kịp thay, gương mặt trắng bệch, đôi mắt mở to hoảng loạn. Trên cổ cô hằn những vết tím bầm như vừa bị bóp nghẹt. Tuấn – con trai tôi – run rẩy, đứng chết trân bên giường, hai tay vẫn còn run bần bật.

 

– Con… con không biết! – Tuấn lắp bắp. – Con vừa tỉnh dậy thì thấy Lan… như thế này!

 

Cả nhà sững sờ. Không ai tin nổi. Mới vài tiếng trước, họ còn ríu rít cười nói, giờ đây cô dâu đã ngất lịm, còn chú rể thì rơi vào trạng thái hoảng loạn.

 


Chúng tôi vội vàng đưa Lan đi cấp cứu. May mắn thay, sau khi bác sĩ hô hấp và cấp cứu kịp thời, Lan thoát khỏi cơn nguy kịch. Nhưng nỗi kinh hoàng thì vẫn còn hằn sâu trong ánh mắt cô.

 

3. Sự thật dần hé mở

 

Ngày hôm sau, Lan tỉnh lại, nhưng cô từ chối nhìn mặt chồng, chỉ ôm chặt lấy tay tôi khóc nức nở.

 

– Mẹ ơi… anh ấy muốn giết con! – Lan nghẹn ngào. – Đêm qua, khi con vừa chợp mắt, anh ấy bất ngờ đè con xuống, bóp cổ con, mắt anh ấy đỏ ngầu như người khác. Con vùng vẫy mãi mới hét lên được…

 

Tôi chết lặng. Quay sang Tuấn, nó chỉ cúi gằm, mồ hôi túa ra:

– Con thề là con không cố ý. Trong đầu con có tiếng thì thầm… bảo con phải làm thế. Con như người mất kiểm soát.

 

Lời con trai khiến cả nhà bàng hoàng.

 

4. Bí mật trong bóng tối

 

Từ nhỏ Tuấn vốn là đứa trầm tính, đôi lúc có những cơn mộng du kỳ lạ. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là bệnh lý nhẹ, không ảnh hưởng gì. Vậy mà giờ, nó lại suýt khiến gia đình rơi vào bi kịch.

 

Chồng tôi quyết định đưa Tuấn đi khám thần kinh. Bác sĩ kết luận: Tuấn có dấu hiệu rối loạn tâm thần phân liệt thể tiềm ẩn, nhiều năm nay bị kìm nén, nay gặp biến cố tâm lý (ngày cưới căng thẳng) nên phát bệnh. Trong cơn hoang tưởng, nó tưởng vợ là kẻ thù.

 

Tôi ôm đầu bật khóc. Tại sao bi kịch này lại rơi đúng vào gia đình mình? Tại sao tôi lại để con cưới khi chưa phát hiện ra bệnh?

 

5. Sóng gió gia đình

 

Lan sau khi xuất viện, kiên quyết đòi ly hôn. Cha mẹ cô đến, tức giận đòi kiện vì “gả bệnh nhân cho con gái họ”. Họ nói thẳng:

– Gia đình bà che giấu bệnh của Tuấn. Nếu không giải quyết thỏa đáng, chúng tôi sẽ đưa chuyện này ra tòa!

 

Tôi nghẹn ngào, vừa xấu hổ vừa đau đớn. Thực ra, chúng tôi không hề cố tình giấu giếm. Chính chúng tôi cũng không ngờ bệnh con lại nghiêm trọng đến vậy.

 

Tuấn nghe tin vợ muốn bỏ, thì gục ngã, đập đầu vào tường tự trách. Tôi lao đến ôm con, nước mắt chan hòa.

 

6. Cuộc đối thoại trong tuyệt vọng


 

Một buổi tối, Lan đến gặp tôi, ánh mắt vừa giận vừa thương.

 

– Mẹ à, con hiểu Tuấn không cố ý. Nhưng con sợ… con thật sự sợ. Con còn trẻ, con không thể sống cả đời trong nỗi ám ảnh đó.

 

Tôi nắm tay con dâu, giọng run rẩy:

– Mẹ hiểu. Mẹ không trách con. Nếu con ra đi, mẹ chỉ mong con đừng hận Tuấn. Nó cũng là nạn nhân của căn bệnh quái ác.

 

Lan òa khóc. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ bi kịch không chỉ của con trai, mà của cả hai gia đình.

 

7. Lời thú nhận bất ngờ

 

Khi mọi chuyện tưởng chừng đã đến hồi kết, một bí mật khác bị lộ. Người em họ bên ngoại kể rằng, hồi nhỏ Tuấn từng bị tai nạn nghiêm trọng, chấn thương đầu, nhưng vì nghèo, chúng tôi chỉ đưa đi băng bó qua loa. Vết thương ấy có thể là nguyên nhân gây rối loạn thần kinh sau này.

 

Nghe xong, tôi như bị ai xé tim. Suốt bao năm, tôi tưởng mình đã bảo vệ con, ai ngờ chính sự thiếu thốn và bất lực ngày xưa lại gieo mầm tai họa cho hôm nay.

 

8. Cái kết cay đắng

 

Lan cuối cùng vẫn làm đơn ly hôn. Gia đình cô mang cô về, không trách móc thêm, chỉ mong mọi chuyện sớm khép lại.

 

Tuấn được đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị dài hạn. Ngày tiễn con vào viện, nó nắm chặt tay tôi, đôi mắt ngây dại:

– Mẹ, con xin lỗi. Con không muốn mất Lan… Con không muốn đâu…

 

Tôi gục xuống, ôm con mà khóc đến nghẹn thở. Đêm tân hôn đáng lẽ là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân vừa chớm nở.

 

9. Thông điệp còn lại

 

Sau biến cố, tôi nhận ra: trong đời, có những thứ không thể giấu, không thể trốn. Bệnh tật, nghèo khó, tổn thương… nếu không đối diện và chữa lành, sẽ biến thành bi kịch cho cả gia đình.

 

Đêm tân hôn ấy mãi là vết sẹo trong trái tim tôi. Nhưng tôi vẫn tin, ở đâu đó trong tương lai, Tuấn sẽ tìm lại được bình yên. Và Lan, cô con dâu ngắn ngủi nhưng chân thành, sẽ tìm được hạnh phúc mới.