Chính anh và mẹ đã nói: tiền bạc phải sòng phẳng, Vậy thì em có quyền định đoạt tài sản đứng tên em.

Câu chuyện: “Từ nay tiền bạc phải sòng phẳng!”


1. Tin dữ ập xuống

Tôi – Thu Trang, 28 tuổi, lấy chồng được 3 năm. Gia đình chồng thuộc diện khá giả, có nhà mặt phố, có căn hộ cao cấp ở trung tâm. Chồng tôi – Tuấn, giám đốc chi nhánh ngân hàng, còn mẹ chồng thì buôn bán bất động sản. Cuộc sống của chúng tôi tưởng như viên mãn.


Thế nhưng một buổi sáng, khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn sáng, thì điện thoại reo dồn dập. Đó là tin từ quê: bố mẹ ruột tôi – những người nông dân lam lũ chuyển lên làm kinh tế trang trại, vì dịch bệnh và thiên tai mà thua lỗ nặng. Họ vay vốn ngân hàng, giờ nợ gốc lẫn lãi lên tới 21 tỷ đồng.

Tôi sững sờ, hai chân như nhũn ra. Mẹ gọi điện khóc nấc:
– Trang ơi, bố mẹ không cầm cự được nữa rồi. Người ta đến siết nợ, dọa kiện ra tòa…


2. Thái độ của chồng và mẹ chồng

Tôi kể lại với chồng, hy vọng được sẻ chia. Nhưng Tuấn cau mày, im lặng rất lâu rồi lạnh giọng:
– Nợ của bố mẹ em thì… để họ tự lo. Anh không thể lấy tài sản chung ra để gánh.

Mẹ chồng tôi thì thẳng thừng hơn. Bà nhìn tôi, cười khẩy:
– Nợ 21 tỷ à? Toàn bộ tài sản trong nhà này đều do một tay mẹ và Tuấn làm nên. Từ nay, tiền bạc phải sòng phẳng. Đừng có nghĩ muốn dựa dẫm.

Lời bà như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi lặng người, nuốt nước mắt vào trong.


Tôi hiểu, mình chỉ là “người ngoài” trong căn biệt thự xa hoa này. Khi bố mẹ ruột gặp nạn, thay vì chìa tay giúp, họ lại vội vàng bàn nhau sang tên toàn bộ nhà đất để tránh liên lụy.


3. Quyết định bất ngờ

Tôi âm thầm gom góp giấy tờ mà mình đang giữ. Bởi lẽ, căn hộ cao cấp trị giá 15 tỷ ở trung tâm vốn dĩ do tôi đứng tên – ngày cưới, bố mẹ tôi đã bán đất, gom góp của hồi môn cho con gái để tôi có chỗ đứng. Khi ấy, mẹ chồng còn vui vẻ: “Thế thì Trang đứng tên cho chắc.”

Và giờ, chính căn hộ ấy – mẹ chồng tôi đang ở, tận hưởng tiện nghi.

Bà không ngờ, khi bà vừa dứt lời “tiền bạc sòng phẳng”, tôi đã mỉm cười:
– Vậy con sẽ bán căn hộ 15 tỷ kia.

Mẹ chồng giật bắn người:
– Bán? Không được! Đấy là nơi mẹ đang ở!

Tôi bình thản:
– Nhưng giấy tờ đứng tên con. Và con cần cứu bố mẹ mình trước.


4. Cơn giận dữ và sự thật

Cả nhà chồng như bùng nổ. Tuấn nổi nóng:
– Em điên à? Em dám bán căn hộ để cứu bố mẹ em, trong khi đây là nhà mẹ anh đang sống?

Tôi nhìn thẳng:
– Em không dám, mà em sẽ làm. Chính anh và mẹ đã nói: tiền bạc phải sòng phẳng. Vậy thì em có quyền định đoạt tài sản đứng tên em.

Mẹ chồng run rẩy, không tin vào tai mình. Bà gào lên:
– Con gái nhà quê các người chỉ giỏi ăn bám! Đừng tưởng có tí của hồi môn mà lên mặt!

Tôi bật cười trong nước mắt:
– Nếu bố mẹ con không “quê mùa” ngày ấy bán đất, con lấy đâu ra căn hộ này để mẹ tận hưởng mấy năm nay?

Không khí lặng đi. Cả họ hàng chồng đều chết sững.



5. Bán nhà cứu cha mẹ

Tôi tìm người môi giới, bán căn hộ đúng giá thị trường. 15 tỷ, tôi chuyển thẳng về quê, trả gấp phần lớn khoản nợ cho bố mẹ, cứu trang trại khỏi nguy cơ bị siết.

Ngày ký hợp đồng, mẹ chồng khóc lóc gọi điện, thậm chí quỳ gối ngăn cản. Nhưng tôi đã cứng rắn:
– Con không thể bỏ mặc bố mẹ ruột. Một người con gái hiếu thảo, nếu không bảo vệ nổi cha mẹ mình, thì tiền bạc, biệt thự cũng chỉ là xiềng xích mà thôi.


6. Hậu quả và cái kết

Sau khi tôi bán nhà, mâu thuẫn trong gia đình chồng bùng nổ. Tuấn trách móc, cho rằng tôi làm anh “mất mặt”. Anh không hiểu rằng, chính sự vô tình, tính toán lạnh lùng của anh đã khiến tôi tổn thương.

Chúng tôi ly hôn. Anh giữ lại biệt thự, công ty, còn tôi ra đi với đôi bàn tay trắng, chỉ còn chút vốn từ việc bán nhà dư lại.

Mẹ chồng uất ức, chẳng còn mặt mũi với họ hàng vì bao năm bà “ở nhờ” căn hộ con dâu đứng tên mà không hay biết.

Bố mẹ tôi, sau khi thoát cảnh nợ nần, ôm tôi khóc nức nở:
– Con gái à, bố mẹ nợ con cả đời này.

Tôi chỉ mỉm cười. Thật ra, tôi chẳng mất gì. Tôi đã giữ được điều quý giá nhất: tình thân.


7. Thông điệp cuối cùng

Trong cơn hoạn nạn, tôi mới thấy rõ ai thật lòng, ai chỉ coi tôi như người dưng. Mẹ chồng và chồng có thể quay lưng, nhưng bố mẹ ruột thì không bao giờ.

Và tôi hiểu: tiền bạc, tài sản có thể mất đi, nhưng hiếu nghĩa là thứ không bao giờ được phép đánh đổi.

Đúng là, từ hôm ấy, tôi đã sống “sòng phẳng” thật – sòng phẳng để bảo vệ tình yêu thương, sòng phẳng để không phải cúi đầu hối hận.