Nhà chỉ có hai chị em gái, từ ngày đi làm có thu nhập ổn định, tháng nào chúng tôi cũng biếu mẹ 10 triệu để bà chi tiêu, gọi là báo hiếu và để mẹ sống sung túc tuổi già. Tổng cộng 20 triệu/tháng, đủ để một người phụ nữ ở quê sống thoải mái, không phải lo nghĩ gì.
Thế nhưng… mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Ba năm gần đây, mỗi lần gọi điện, mẹ đều than hết tiền, thậm chí có tháng còn xin thêm vài triệu để “mua thuốc bổ, bồi dưỡng sức khỏe”. Chúng tôi thấy lạ, vì bà ở quê, không ăn chơi gì, cũng chẳng có thú vui nào tốn kém, vậy thì tiền đi đâu hết? Nhưng hỏi tới đâu, mẹ chỉ gạt đi, bảo: “Các con đừng lo, mẹ tiêu hết rồi!”
Rồi một ngày, tin sét đánh giáng xuống — mẹ tôi bị phát hiện ung thư giai đoạn cuối. Vừa đau xót vừa lo lắng, hai chị em lập tức đưa bà lên bệnh viện tuyến trên điều trị. Nhưng ngay trong những ngày nằm viện, cảnh tượng khiến chúng tôi chết lặng: Mẹ vẫn… ngửa tay xin tiền từng đồng để mua cháo, mua sữa. Thậm chí có lần bà còn khóc, bảo “không có tiền” trong khi chúng tôi biết rõ, mỗi tháng bà nhận 20 triệu từ con cái.
Sự mâu thuẫn đó khiến tôi như phát điên. Nhiều đêm tôi ngồi bên giường bệnh, không ngủ được, gặng hỏi:
– “Mẹ ơi, rốt cuộc bao nhiêu năm nay mẹ tiêu gì mà hết sạch thế? Hay ai lấy của mẹ?”
Mẹ im lặng, nước mắt lăn dài. Tôi chưa bao giờ thấy bà suy sụp và áy náy đến thế.
Cho đến đêm hấp hối, khi hơi thở dồn dập, bà mới run rẩy nắm tay hai con gái, giọng nghẹn ngào:
– “Mẹ xin lỗi… Số tiền 20 triệu các con đưa hàng tháng… mẹ không hề tiêu… mà đã gửi hết cho một người… Người đó, chính là…”
Cả tôi và em gái sững sờ, tim đập loạn.
Bà tiếp tục, từng lời như dao cứa vào tim:
– “…là anh trai các con!”
Cả căn phòng như nổ tung. Tôi chết lặng, run rẩy không tin nổi vào tai mình. Bao nhiêu năm nay, tôi và em gái nai lưng làm việc, cắt xén từng đồng để báo hiếu, thì ra tất cả đều chảy vào tay một người anh trai cùng cha khác mẹ mà chúng tôi thậm chí… còn chẳng mấy khi qua lại!
Mẹ nghẹn ngào kể: Năm xưa bà từng lầm lỡ, có con trai riêng trước khi lấy bố tôi. Đứa con ấy không được thừa nhận, sống cảnh bần hàn, thiếu thốn. Mang mặc cảm tội lỗi, bao năm qua mẹ dốc hết tình thương và cả tiền bạc dành dụm từ các con gái, gửi cho anh ta.
Nghe tới đây, tôi rụng rời tay chân, vừa thương, vừa giận, vừa thấy mình bị phản bội. Em gái tôi thì gào khóc, đập tay vào tường, hét lên:
– “Thế còn chúng con thì sao hả mẹ? Chúng con nai lưng làm việc, còn chưa từng dám tiêu cho mình! Bao năm nay chúng con hiếu kính, hóa ra chỉ là trò cười?!”
Không khí trong phòng bệnh đặc quánh, từng nhịp máy đo nhịp tim kêu tít tít căng thẳng. Mẹ tôi nấc nghẹn, nước mắt chảy dài, chỉ kịp thều thào một câu:
– “Các con… tha thứ cho mẹ…”
Rồi đôi mắt nhắm lại, hơi thở tắt dần.
Căn phòng chìm trong im lặng rợn người.
Còn chúng tôi, vừa mất mẹ, vừa mất niềm tin, vừa phải đối diện với sự thật chấn động: Bao nhiêu năm hiếu thảo, hóa ra chỉ là nuôi dưỡng một bí mật mà đến phút cuối cùng mới bị phơi bày.
Và từ đó, mối quan hệ chị em gái cũng rạn nứt, vì cả hai đều không thể nguôi cơn uất nghẹn. Câu hỏi treo lơ lửng trong đầu: Người anh trai kia… rốt cuộc có đáng để mẹ hy sinh tất cả như vậy không
Cô tôi lấy chồng năm 22t, khi vừa tốt nghiệp ĐH. Hai vợ chồng sống với nhau gần 20 năm vô cùng hạnh Cho đến 1 hôm
Cô của tôi lấy chồng năm 22 tuổi, khi vừa tốt nghiệp ĐH sư phạm. Hai gia đình rất môn đăng hộ đối. Hai vợ chồng đẹp đôi yêu thương nhau lắm. Họ sống với nhau gần 20 năm vô cùng hạnh phúc. Gia đình hai bên thành phần tư sản cũ nên có nhà cao cửa rộng đầy đủ hơn người ở thời chiến tranh bao cấp . Duy họ chỉ thiếu đứa con … nên cuối cùng phải chia tay nhau, mà trong lòng còn yêu thương nhau lắm lắm !
Gói kỳ nghỉ gia đình
… Rồi người chồng lấy vợ mới, sinh ào ào được luôn hai đứa con, trai gái đủ cả !
Cô ấy đau buồn quá, nghĩ lỗi do mình nên chỉ ngậm ngùi mừng cho chồng cũ ! Vì còn yêu chồng lắm nên tự an ủi : “Cũng may, bỏ nhau thì anh mới được làm cha thế này !”
…Cô âm thầm sống trầm mặc buồn nản, gương mặt u sầu nụ cười buồn bã, trông thấy vậy ai cũng ái ngại vô cùng. Nhưng một số đàn ông lại bị hút hồn vì dáng vẻ ấy của cô. Và quanh cô lại bao ong bướm dập dìu …
Mấy năm trôi qua, một ngày cô đến tìm tôi. Cô ấm ức khóc chẳng nên lời bảo :
— Bao nhiêu năm mong chờ con cái thì nó chẳng đến, giờ thì không phải lúc, nên phải bỏ thai thôi không thì mất việc cả hai, biết làm gì mà sống qua thời bao cấp bây giờ . Anh ấy đã có vợ ở quê, cùng làm việc với nhau bao năm nay. Cháu giúp cô với, vì cô giấu cơ quan nên không có giấy giới thiệu chuyển tuyến. (Ngày xưa thời bao cấp, đi khám bệnh phải có giấy giới thiệu của CQ, nhất là nạo phá thai con so thì rất khó khăn. Và chuyện ngoại tình bị kỉ luật rất nặng)
Giỏ quà tặng
Thế mới biết, đứa con nó đến đúng lúc thì hạnh phúc biết bao, còn đứa con ngoài ý muốn thì rắc rối quá nhỉ ? Ý cô đã quyết, chỉ là đến chỗ người quen nhờ làm giấu diếm cho đỡ tai tiếng và đỡ sợ thôi…
Tôi khuyên cô nên về đẻ đứa con này vì cô đã lớn tuổi, nạo thai to rất nguy hiểm. Khuyên cô cứ dũng cảm sinh con, dù có bị mất việc cũng không quan trọng bằng được thêm đứa con. Sau này cô già yếu còn có nơi mà nương tựa…
Sau khi quyết định để thai, cô bị kỉ luật không được đứng lớp dạy học nữa. Ông “bồ” thì bị chuyển đi tỉnh khác .
Cô sinh được bé gái kháu khỉnh khoẻ mạnh, mừng quá ! Cô còn mẹ già và gia đình em trai thương yêu giúp đỡ cô lúc khó khăn trứng nước, cũng mừng. Hơn một năm sau cô lấy ông chồng hơn cô gần 20 tuổi. Cô nói :” để con nó có bố cho đỡ bị bạn cười chê trêu chọc .” Họ ở trong căn nhà tập thể của cơ quan chồng cô.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Được mươi năm thì ông chồng mất. Cháu gái xinh xắn học giỏi lắm, toàn trường chuyên lớp chọn, rồi được học bổng du học bên Anh. Du học xong cháu về làm việc ở tổ chức Quốc tế, đã yêu anh tiến sĩ đẹp trai người Hà Nội cũng du học bên Anh cùng nhau mấy năm vừa qua …
Hai trẻ yêu nhau mấy năm bên Anh. Về VN thì nói chuyện cưới hỏi là lẽ thường tình . Tin tưởng ở sự lựa chọn của các con, mẹ chỉ còn cách : ” Con đặt đâu cha mẹ ngồi đấy “, mong các con hòa hợp, yêu thương nhau cùng sống vui hạnh phúc là cha mẹ mãn nguyện lắm rồi !
Ngày nhà trai đến xin phép nhà gái cho hai cháu được qua lại tìm hiểu nhau, đã xảy ra một chuyện bất ngờ làm cả hai họ sững sờ ngạc nhiên hết sức.Mắt ai cũng trợn tròn, miệng không thốt được ra lời ( gọi là mắt chữ O miệng chữ A đúng thật không sai ).
Lúc chạm mặt hai họ…thì ra bố chú rể chính là chồng cũ của cô năm xưa …
Giỏ quà tặng
Đúng là : “Em ơi trái đất vẫn tròn
Chúng mình hai đứa vẫn còn gặp nhau…”
Cô chú đã từng sống hạnh phúc bên nhau gần hai chục năm đầu xanh tuổi trẻ. Vì không có con nên phải chia tay nhau trong đau khổ luyến tiếc…
Nay được gặp lại nhau sau hơn ba chục năm chia phôi, ai ngờ lại được làm thông gia với nhau thế này, câu chuyện thật là hi hữu…
Đám cưới rất vui vẻ, hạnh phúc nhân đôi, hai bên gia đình ai cũng tươi cười rạng rỡ. Hạnh phúc hơn cả hai đứa trẻ chắc là ông bà thông gia đấy các bạn ạ !
Ngày con gái của cô sinh cháu đầu lòng, vì mẹ chồng em ấy mất sớm nên cô hay qua lại nhà thông gia để giúp đỡ cho con gái và cháu ngoại .
Gói kỳ nghỉ gia đình
Nhìn cảnh ông thông gia mái đầu điểm bạc, tấm lưng không còn thẳng, lúng túng giúp việc nhà cho con cháu cô mủi lòng quá ! Hai người cũng ngoài 70 cả rồi, ốm đau bệnh tật
.. Con gái đi lấy chồng rồi cô cũng rất cô đơn. Cháu ngoại còn trứng nước mà mẹ cháu đã phải đi làm, cô tình nguyện làm người bảo mẫu cho mẹ cháu yên tâm công việc.Thế là cô cứ ngày đến giúp con gái và chăm sóc cháu ngoại, tối về nhà mình ngủ vì ngại điều tiếng với ông thông gia. Con cháu thấy hai cụ vẫn còn tình cảm với tác thành cho ông bà về chung một nhà.
Một thời gian sau cô chú có làm mấy mâm cơm mời họ hàng gần đến dự để mừng cho ông bà cháu “Tái hồi Kim – Trọng” . Mà ông nội – bà ngoại của cháu bảo là : ” Góp gạo thổi cơm chung “! Mừng quá, họ lại được về sống chung một nhà..