Vừa ký đơn ly hôn, chồng cũ n:ém thẳng cái ba lô vào người tôi nói “Đồ của cô thì ôm về đi!”, về nhà mở ra tôi ch:ết lặng thấy thứ bên trong

Vừa ký đơn ly hôn, chồng cũ n:ém thẳng cái ba lô vào người tôi nói “Đồ của cô thì ôm về đi!”, về nhà mở ra tôi ch:ết lặng thấy thứ bên trong
Vừa ký đơn ly hôn, chồng cũ n:ém thẳng cái ba lô vào người tôi nói “Đồ của cô thì ôm về đi!”, về nhà mở ra tôi ch:ết lặng thấy thứ bên trong

Ngày ra tòa ly hôn, tôi bế con, ánh mắt lặng lẽ quan sát chồng, người đang tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ. Anh quyết định nhường quyền nuôi con cho tôi, chỉ giữ trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng. Khi chuẩn bị rời khỏi tòa, Quốc bất ngờ tiến lại gần, ném chiếc ba lô cũ vào người tôi trước sự chứng kiến của bố mẹ anh.

Ảnh minh họa

Tôi và Quốc yêu nhau được hai năm rồi kết hôn, tưởng chừng sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Nhưng chỉ sau ba năm sống chung, chúng tôi lại quyết định ly hôn. Lúc đó, con trai của chúng tôi còn chưa tròn hai tuổi. Nguyên nhân chia tay không phải vì sự xuất hiện của người thứ ba, mà là vì áp lực từ gia đình chồng cũ – đặc biệt là bố mẹ của Quốc.

Tôi không phải là người phụ nữ tài giỏi, xuất sắc. So với Quốc – một giám đốc thành đạt, kiếm tiền giỏi – tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường với mức lương ít ỏi. Gia đình anh cũng thuộc dạng khá giả, trong khi gia đình tôi lại nghèo khó. Thời gian đầu, bố mẹ Quốc không phản đối cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng sau khi tôi về làm dâu, mọi thứ dần thay đổi.

Sau khi sinh con trai, sức khỏe của bé không tốt, và chồng khuyên tôi tạm nghỉ việc một thời gian để tập trung chăm sóc con. Tôi đồng ý, và bố mẹ chồng lúc đó cũng không phản đối. Nhưng từ khi tôi ở nhà, mâu thuẫn giữa tôi và bố mẹ chồng bắt đầu nảy sinh. Họ cho rằng tôi ăn bám chồng, tiêu xài tiền của anh một cách phung phí và lén lút gửi tiền về cho nhà mẹ đẻ.

Gia đình tôi nghèo thật, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ hỏi xin tiền bạc từ con cái. Tôi cũng chưa từng yêu cầu chồng giúp đỡ nhà ngoại, bởi tôi sợ nếu bố mẹ chồng biết, họ sẽ coi thường tôi và gia đình tôi. Nhưng bất chấp điều đó, bố mẹ chồng vẫn không tin tưởng tôi. Họ yêu cầu chồng tôi giao toàn bộ tài chính gia đình cho họ giữ, vì lo sợ tôi sẽ lấy tiền của anh. Điều đau lòng hơn là Quốc không đứng về phía tôi mà im lặng nghe theo lời bố mẹ.

Sự im lặng ấy khiến tôi ngày càng tủi thân và bất lực. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm, tôi quyết định ôm con về nhà mẹ đẻ. Chồng tôi đưa tôi một ít tiền để chăm con, nhưng chưa kịp sử dụng, mẹ chồng đã hỏi tôi có phải lấy tiền đó gửi về nhà ngoại không. Quá nhẫn nhịn, tôi không kiềm chế được và đã cãi nhau với bà.

Sự việc trở nên tồi tệ hơn khi mẹ chồng yêu cầu Quốc phải ly hôn và cưới một người vợ mới. Bà cho rằng tôi không tôn trọng bà và không xứng đáng làm con dâu trong nhà. Chỉ vài ngày sau, Quốc đưa tôi lá đơn ly hôn. Tôi không do dự, đồng ý ký.

Ngày ra tòa, tôi bế con trên tay, nhìn ánh mắt lạnh lùng, xa cách của chồng mà lòng quặn đau. Quốc đồng ý nhường quyền nuôi con cho tôi và cam kết chu cấp tiền nuôi dưỡng. Khi chuẩn bị rời khỏi tòa, anh bất ngờ bước đến, ném một chiếc ba lô cũ vào tay tôi, trước sự chứng kiến của bố mẹ anh. Anh chỉ lạnh nhạt nói:

“Đồ của cô, cầm về đi.”

Tôi mang ba lô về nhà, nhưng chẳng buồn mở ra. Đó là món quà Quốc từng tặng tôi khi chúng tôi còn yêu nhau. Nhìn nó, tôi chỉ thấy lòng mình càng nặng trĩu. Mãi đến ngày hôm sau, tôi mới mở ra. Trong ba lô là một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ giấy nhỏ với dòng chữ viết tay của chồng cũ:

“Tiền anh để dành bao lâu nay, em cứ cầm rồi nuôi con. Đừng để bố mẹ anh biết.” – chồng cũ tôi viết.

Ảnh minh họa

Tôi nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm – 5 tỷ đồng – mà nước mắt không ngừng rơi. Tôi hiểu rằng Quốc vẫn còn tình cảm với tôi và con, nhưng anh không đủ dũng cảm để chống lại sự áp đặt của bố mẹ.

Bây giờ, tôi băn khoăn không biết nên làm gì. Tiêu số tiền này để nuôi con, hay trả lại cho chồng cũ? Lòng tôi rối bời, không biết lựa chọn thế nào mới là đúng đắn.