Chị ơi, tôi không muốn nói đâu, nhưng chiều nay tôi thấy con dâu chị đi với một người đàn ông vào nh;;à ng;;hỉ đầu ngõ.

“Con Dâu Vào Nhà Nghỉ Cùng Đàn Ông Lạ – Khi Cửa Mở Ra, Tôi Khóc Nghẹn”

Con trai tôi đi công tác xa, vừa đi được hai ngày thì bà Tư hàng xóm sang gõ cửa, giọng đầy ẩn ý:
– Chị ơi, tôi không muốn nói đâu, nhưng chiều nay tôi thấy con dâu chị đi với một người đàn ông vào nhà nghỉ đầu ngõ.


Tôi sững sờ, tim như bị ai bóp chặt.
– Chị chắc chứ?
– Tôi tận mắt thấy. Xe của nó còn đỗ ngay cổng kia kìa.

Tôi đứng không vững. Mấy năm làm dâu, con bé Thảo ngoan hiền, chưa từng cãi lại ai. Con trai tôi đi xa, nó một mình quán xuyến hết. Thế mà…

Không chần chừ, tôi bắt taxi, tim đập thình thịch. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: phải bắt quả tang!

Nhà nghỉ nằm trong con phố nhỏ. Tôi run run đi lên tầng ba theo hướng bà Tư chỉ. Cánh cửa phòng 305 khép hờ. Tôi hít sâu, đạp mạnh cửa.


– Cô… Cô đang làm gì thế hả?!

Cánh cửa bật ra. Nhưng khi hình ảnh trong phòng hiện rõ, tôi chết lặng.

Trên giường, Thảo ngồi co rúm, mắt đỏ hoe. Bên cạnh không phải gã đàn ông xa lạ nào, mà là một người đàn ông trung niên tàn tật, cụt một chân, gầy gò – bố ruột của Thảo.

Tôi đứng sững, lời mắng nghẹn nơi cổ. Thảo bật khóc:
– Mẹ! Con không làm gì sai. Con đưa bố con đi khám bệnh, nhưng ông ngất giữa đường. Xe cứu thương đưa nhầm vào đây – phòng nghỉ cạnh bệnh viện. Chủ nhà thương tình cho ở nhờ một tối, chứ con không dám nói vì sợ mẹ hiểu lầm…

Người đàn ông ấy ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
– Bà đừng trách nó. Tôi nghèo, bệnh nặng, chẳng muốn phiền con gái, nhưng nó vẫn tìm đến…

Tôi như bị ai tát. Toàn thân run rẩy. Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác xấu hổ, tội lỗi.

Tôi bước tới, nắm tay Thảo:
– Mẹ xin lỗi. Mẹ hồ đồ quá. Mẹ bị lời người ta làm mờ mắt.

Thảo khóc òa, gục đầu vào vai tôi:
– Con sợ mẹ giận, sợ chồng con biết lại hiểu lầm. Con chỉ muốn cứu bố, không ngờ mọi chuyện thành ra thế này.


Tối ấy, tôi đưa hai cha con về nhà mình. Bố Thảo run run cảm ơn, còn tôi chỉ thấy lòng quặn thắt. Mấy năm làm dâu, Thảo luôn bị mẹ chồng xét nét, chưa bao giờ tôi chịu ngồi xuống nghe con bé kể về gia cảnh thật của mình.


Giờ tôi mới biết: mẹ Thảo mất sớm, bố bệnh nặng, Thảo âm thầm gửi tiền về lo thuốc men mà chưa dám kể.

Hôm sau, tôi kể lại mọi chuyện với con trai qua video call. Nó lặng đi, rồi nói:
– Mẹ à, con biết Thảo khổ lắm. Con đi xa, nó gồng hết. Giờ mẹ ở nhà, xin mẹ thương cô ấy như con gái.

Nghe con nói, tôi bật khóc.


Từ hôm đó, thái độ tôi thay đổi hẳn. Tôi chăm sóc bố Thảo như người nhà. Thảo ngỡ ngàng, hỏi nhỏ:
– Mẹ… không giận con nữa ạ?
Tôi mỉm cười, nắm tay nó:
– Con dâu hay con gái đều là con mẹ. Mẹ chỉ giận bản thân mình – đã từng tin lời thiên hạ hơn tin người trong nhà.

Bố Thảo sau đó qua đời trong yên bình. Ngày đưa tang, tôi đi cạnh Thảo, tay không rời tay. Bà Tư hàng xóm nhìn theo, lí nhí:
– Tôi… tôi xin lỗi, tôi chỉ nghe người ta nói.

Tôi không nói gì, chỉ khẽ đáp:
– Đôi khi, lời nói của một người có thể phá tan cả mái ấm. Làm ơn, lần sau, hãy biết im lặng khi chưa biết sự thật.


Vài tháng sau, Thảo sinh con trai đầu lòng. Con trai tôi từ công tác về, nắm tay vợ, nói trong nước mắt:
– Anh tự hào vì em. Cảm ơn mẹ đã ở bên cô ấy lúc khó khăn nhất.

Nhìn đứa bé đỏ hỏn trong nôi, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi chợt hiểu, điều quan trọng nhất trong gia đình không phải là những lời đồn, mà là niềm tin và sự thấu hiểu.


Giờ đây, mỗi khi đi ngang qua nhà nghỉ cũ, tôi vẫn rùng mình nhớ lại buổi chiều năm ấy – buổi chiều mà tôi suýt đánh mất người con dâu tốt chỉ vì một lời đồn độc địa.

Hóa ra “sự thật kinh hoàng” không nằm ở căn phòng nhà nghỉ, mà nằm trong chính lòng người – nơi dễ bị tổn thương bởi sự nghi ngờ hơn bất cứ thứ gì.