. Trước khi khuất bóng, hắn nhìn tôi, ánh mắt vừa o;;án tr;ách vừa c:ầu cứ;u;.

Câu chuyện: Chiếc Ghế Massage 100 Triệu


1. Tấm lòng bất ngờ

Tôi năm nay đã 75 tuổi. Sau một đời lam lũ nuôi con, nuôi cháu, lưng tôi đau nhức triền miên. Thế nhưng, tôi không dám than nhiều, sợ con cái lo lắng.


Một hôm, con gái cả và chồng nó – thằng Hưng – về quê. Trên xe chở xuống một chiếc ghế massage cồng kềnh, mới tinh, giá nghe đâu trăm triệu. Hưng cười bảo:

– Mẹ hay than đau lưng, con tặng mẹ chiếc ghế này, nằm vào sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Tôi xúc động rưng rưng. Cả đời tôi chỉ mong con cái hiếu thuận, giờ thấy con rể quan tâm đến từng cơn đau của mình, lòng tôi ấm áp vô cùng. Tối ấy, tôi ngồi lên ghế, nghe tiếng máy rung rì rì, mà ngỡ như mình đang được vuốt ve, chăm sóc.

“Đúng là có con rể tốt, mình chẳng còn gì tiếc nuối nữa”, tôi thầm nghĩ.


2. Người thợ sửa ghế kỳ lạ

Chiếc ghế dùng được vài tuần thì bỗng phát ra tiếng kêu lạch cạch. Tôi gọi thợ điện trong làng đến xem. Cậu thanh niên loay hoay tháo mấy ốc vít, rồi bất ngờ lén nhét vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, viết vội vài dòng:


“Cụ ơi, trong ghế có vật lạ. Đừng để ai biết tôi nói, coi chừng nguy hiểm!”

Tôi chết lặng, tim đập thình thịch. Hỏi lại thì cậu chỉ lắc đầu, thì thầm:
– Con không dám nói nhiều. Cụ tự kiểm tra sẽ rõ.

Từ giây phút đó, tôi không dám ngồi ghế nữa. Ban ngày vẫn bình thường, nhưng đêm xuống, tôi cứ trằn trọc, ám ảnh không yên.


3. Đêm định mệnh

Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, tôi run rẩy lần mò ra phòng khách. Lấy hết can đảm, tôi tháo lớp đệm ghế. Bên trong không phải bộ máy tinh vi như tôi nghĩ, mà là những túi nylon bọc chặt, xếp kín kẽ.

Tôi toát mồ hôi lạnh. Run rẩy mở một túi, một mùi hắc nồng nặc xộc lên, làm tôi nghẹt thở. Không hiểu rõ đó là gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng đây là thứ tuyệt đối không bình thường.

Trong một túi khác, tôi còn phát hiện ra cả những cọc tiền dày cộp, toàn tờ mới cứng, chằng bằng dây nilon. Trên mảnh giấy kẹp cùng có ghi dãy số lạ và chữ “giao hàng đợt sau”.

Tôi gục xuống ghế, run lẩy bẩy. Vậy ra… chiếc ghế trị giá trăm triệu kia không phải tấm lòng hiếu thảo, mà là chỗ giấu tang vật – có thể là ma túy, có thể là tiền phạm pháp.


4. Bi kịch gia đình bắt đầu

Sáng hôm sau, tôi giả vờ đau bụng để gọi riêng con gái. Nhìn nó hạnh phúc khoe chồng giỏi giang, hiếu thảo, tôi nghẹn lời. Đứa con gái mà tôi thương nhất, liệu có biết người chồng mình dính vào chuyện mờ ám?

Cả ngày hôm ấy, tôi sống trong mâu thuẫn: báo công an thì con rể sẽ bị bắt, gia đình tan nát, con gái và cháu ngoại khổ sở. Nhưng nếu im lặng, tôi đồng nghĩa đang dung túng tội ác, có khi chính mình cũng bị liên lụy.

Tôi vò đầu bứt tóc, khóc không thành tiếng.


5. Sự thật hé lộ

Tối hôm đó, Hưng về muộn, dáng vẻ lấm lét. Khi hắn vừa rời đi, tôi quyết định bí mật gọi điện báo cho công an. Chỉ sau một đêm, lực lượng chức năng ập đến, mở tung ghế massage.


Quả đúng như dự đoán: bên trong chứa ma túy đá và ngoại tệ trị giá hàng tỷ đồng.

Cả nhà tôi choáng váng. Con gái quỵ ngã, khóc nức nở:
– Sao anh lại lừa dối em? Sao biến nhà này thành chỗ giấu hàng bẩn thỉu như thế?

Hưng cúi gằm mặt, bị còng tay dẫn đi. Trước khi khuất bóng, hắn nhìn tôi, ánh mắt vừa oán trách vừa cầu cứu. Nhưng tôi hiểu, nếu tôi im lặng, cả nhà đã trở thành đồng phạm.


6. Hậu quả cay đắng

Từ ngày Hưng bị bắt, con gái tôi sống như cái bóng. Nó vừa đau khổ vì chồng phản bội, vừa xấu hổ với xóm giềng. Đứa cháu ngoại nhiều lần hỏi: “Sao bố không về nữa?”, mà mẹ nó chỉ biết ôm con khóc nghẹn.

Còn tôi, mỗi đêm nằm xuống, vẫn ám ảnh cảnh tượng đêm mở ghế. Tôi không hối hận vì đã báo công an, nhưng lòng đau thắt khi thấy gia đình tan nát.

Có lần, con gái trách tôi:
– Mẹ ơi, giá mà mẹ im lặng, thì nhà mình đâu đến nỗi này…

Tôi nắm chặt tay nó, rưng rưng:
– Con à, tội ác không bao giờ giấu được. Nếu mẹ bao che, rồi một ngày, con và cháu sẽ phải gánh thay. Mẹ thà chịu mang tiếng ác, còn hơn để con cái chìm trong vũng lầy.


7. Cái kết

Nhiều năm trôi qua, Hưng lãnh án dài. Con gái tôi gượng dậy, đi làm thuê nuôi con. Dù vất vả, nhưng nó dần hiểu và tha thứ cho tôi.

Một hôm, nó ôm lấy tôi, thì thầm:
– Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Nếu không có ngày đó, chắc giờ con chẳng còn gì.

Tôi ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài. Ở tuổi xế chiều, tôi mới thấu: tình thân không phải những món quà xa xỉ, mà là sự trong sạch, bình yên cho thế hệ mai sau.

Chiếc ghế massage ngày nào giờ chỉ còn là khung sắt rỉ sét, bị niêm phong trong kho công an. Nhưng với tôi, nó mãi là vết khắc sâu nhắc nhở: giữa hiếu thảo và tội ác, chỉ một ranh giới mong manh. Và đôi khi, để giữ lấy sự trong sạch cho gia đình, người mẹ già phải trả giá bằng nước mắt.