Đứa trẻ c/âm bỗng hét lên trong lễ tang người mẹ. Nội dung câu nói khiến tất cả hoảng loạn.




Trời Ninh Bình giữa tháng Sáu vẫn còn se lạnh vào ban đêm. Trong căn nhà hai tầng yên ắng nằm ven thành phố, ánh đèn phòng tắm dưới tầng trệt bất ngờ bật sáng giữa khuya. Không ai rõ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng, tiếng còi xe cứ/u thương vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Hương, người phụ nữ 33 tuổi, mẹ đơn thân vừa tái hôn chưa đầy một năm, được tìm thấy nằm sóng xoài dưới chân cầu thang. Đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, gương mặt tím tái, cổ có vết b/ầm mờ. Tuấn, chồng cô, vẻ mặt bối rối, giọng ngh/ẹn ng/ào gọi cấp cứ/u: “Hãy cứ/u cô ấy! Làm ơn, làm ơn!” Tuấn lặp đi lặp lại với giọng r/un rẩy khi nhân viên y tế đến nơi. Nhưng đã quá muộn, Hương t/ử v/ong tại chỗ, được kết luận là ngã cầu thang do trượt chân khi đi vệ sinh vào ban đêm.

Trong phòng khách, bé Dũng, đứa con riêng bảy tuổi của Hương, đứng nép vào góc tường, ôm chặt con búp bê vải cũ sờn. Đôi mắt to tròn vô hồn, môi mím chặt không thốt nổi một lời. Dũng vốn bị c/âm bẩm sinh, từ nhỏ đã không nói được nên chẳng ai buộc cậu bé phải giải thích điều gì. Dẫu vậy, trong ánh mắt cậu có gì đó ám ảnh khó tả, nhưng tất cả đều cho rằng đó chỉ là biểu hiện của đứa trẻ bị s/ốc trước cái chết của mẹ.

Ba ngày sau, t/ang l/ễ Hương được tổ chức long trọng tại nhà thờ Phạm Pháo, nơi gia đình cô từng sinh sống nhiều năm. Ai cũng xót xa cho số phận của người phụ nữ trẻ vừa mới tái hôn chưa lâu, tưởng chừng đã tìm được hạnh phúc thì lại vội vã ra đi. Tuấn đứng trước linh cữu vợ, trên tay cầm vòng hoa trắng muốt, gương mặt sầu thảm. Anh mặc bộ vest đen chỉnh tề, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn đặc khi nói lời tiễn biệt: “Hương, em đi thanh thản, anh hứa sẽ chăm sóc Dũng thay em.” Những lời nói ấy khiến không ít người rơi nước mắt. Ai cũng nhìn Tuấn bằng ánh mắt cảm thông, thậm chí ngưỡng mộ trước sự điềm tĩnh và tr/ách nhiệm của người đàn ông mới mất vợ.

Trong đám tang, Dũng ngồi im lặng ở hàng ghế đầu, đôi tay nhỏ s/iết chặt con búp bê vải đã r/ách một bên tai. Mái tóc nâu xù xì che khuất một phần gương mặt non nớt, nhưng đôi mắt cậu cứ đảo quanh, ánh nhìn đầy s/ợ hãi. “Con ổn không, Dũng?” Một người phụ nữ tr/ung niên tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu bé. Đó là Thảo, hàng xóm thân thiết của Hương, người luôn quan tâm đến hai mẹ con. Dũng không đáp, chỉ khẽ co người lại khi bà chạm vào vai. Thảo thở dài, ánh mắt lướt qua Tuấn đang đứng cách đó không xa. Tuấn bước đến, nở nụ cười nhẹ, giọng ôn tồn: “Cậu bé còn s/ốc, đừng ép nó.” Thảo nhìn sâu vào mắt Tuấn, có gì đó lạ lùng, nhưng bà không nói gì. Bà từng nghe Hương và Tuấn cãi nhau to tiếng đêm hôm trước. Nhưng khi công an hỏi, Tuấn giải thích rằng hai vợ chồng chỉ bất đồng về chuyện nuôi dạy Dũng. “Chuyện gia đình chẳng ai tránh khỏi lúc lời qua tiếng lại,” Tuấn phân bua, giọng trầm buồn khiến ai cũng dễ dàng tin tưởng.

Lễ tang kết thúc, mọi người lần lượt ra về, để lại Tuấn và Dũng đứng cạnh nhau trước qu/an t/ài sắp đóng nắp. Đám đông tản dần, chỉ còn lại những người thân và bạn bè gần gũi. Thảo nán lại một lúc, ánh mắt vẫn dõi theo Dũng. Cậu bé r/un lên khi Tuấn tiến lại gần, toàn thân cứng đờ ôm chặt con búp bê, ánh mắt như v/an x/in. Tuấn khẽ đặt tay lên vai cậu bé, nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt s/ắc lạnh thoáng qua rất nhanh, chỉ Thảo tinh ý mới nhận ra. “Chúng ta về thôi, Dũng,” Tuấn cúi người thì thầm. Dũng không phản ứng gì, chỉ cúi gằm mặt, đôi môi r/un r/un, ánh mắt trống rỗng nhìn sàn nhà. Một người phụ nữ khác bước đến, tóc vàng nhạt, mặc bộ váy đen giản dị. Đó là Hằng, bạn thân cũ của Hương từ Hà Nội về dự t/ang l/ễ. Cô nhìn Dũng rồi quay sang Tuấn: “Tôi rất tiếc cho Hương, cô ấy từng là người mạnh mẽ, không đáng phải ra đi như vậy.” Tuấn gật đầu, giọng nghẹn lại: “Tôi cũng không ngờ t/ai n/ạn quá bất ngờ.” Hằng nhìn Dũng một lúc lâu rồi quay đi, ánh mắt thoáng nét nghi ngờ. Cô từng nghe Hương than phiền về Tuấn rằng anh ta không như vẻ ngoài của mình. Nhưng khi Hương quyết định kết hôn, mọi liên lạc với bạn bè đều dần cắt đứt.

t/ang l/ễ kết thúc, trời Ninh Bình phủ mây xám nặng nề, người ta ra về để lại căn nhà hai tầng trống vắng lạnh lẽo. Đêm hôm đó, trong phòng ngủ tầng trên, Dũng ngồi bó gối bên cửa sổ, ánh trăng mờ chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn. Tuấn bước vào, giọng nhẹ nhàng: “Đi ngủ thôi, m/ai còn phải dậy sớm.” Dũng không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn xa xăm. Tuấn tiến lại gần, cúi xuống, bàn tay to lớn đặt lên vai cậu bé. Dũng giật mình, toàn thân r/un lên, s/iết chặt con búp bê. “Con s/ợ à?” Tuấn cười khẩy, giọng thấp xuống: “Không cần s/ợ, mẹ con không còn nữa, giờ chỉ có ta và con.” Bên ngoài, gió thổi qua khe cửa sổ phát ra tiếng rít r/ợn người. Dũng cứng đờ người, ánh mắt hoảng loạn nhìn Tuấn, nhưng không thể thốt ra lời nào. “Ngủ đi.” Tuấn đứng dậy, ánh mắt s/ắc lạnh thoáng qua rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa phòng khép lại, để lại Dũng r/un rẩy, ôm chặt con búp bê r/ách nát, nước mắt lặng lẽ trào ra trên đôi má non nớt. Phía dưới tầng trệt, cầu thang nơi Hương được cho là ngã, vẫn còn vệt m/áu đã lau dọn nhưng chưa sạch hẳn. Căn nhà chìm vào im lặng r/ợn người, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió đập vào cửa sổ. Ngoài đường, Thảo đứng nhìn sang từ nhà đối diện, ánh mắt lo lắng, lòng đầy nghi ngờ.

Một tuần sau đám tang Hương, căn nhà hai tầng ở Ninh Bình vẫn bao trùm bầu không khí lạnh lẽo nặng nề. Tuấn tỏ ra bận rộn, chăm chút mọi việc trong nhà, người ngoài nhìn vào đều suýt xoa: một người đàn ông gánh chịu nỗi đ//au mất vợ mà vẫn chu toàn, chăm sóc con riêng của cô ấy, quả là hiếm có. Nhưng bên trong bức tường kia, những điều khác hẳn đang diễn ra. Bé Dũng gần như không nói, không cười, không rời khỏi con búp bê vải cũ kỹ. Ban ngày, cậu bé ngồi lì một góc phòng, mắt thẫn thờ. Ban đêm, cậu chui vào trong chăn hoặc trốn dưới gầm giường, toàn thân co rúm lại mỗi khi nghe tiếng bước chân mạnh vang lên từ cầu thang. Thảo, bà hàng xóm, không giấu nổi sự lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Dũng mỗi lần cậu bé ra ngoài cùng Tuấn.

Một buổi sáng, bà tiến lại gần khi Dũng đang đứng trước cổng, tay ôm chặt con búp bê, mắt nhìn vô hồn. “Dũng, cháu vẽ gì thế?” Thảo hỏi nhỏ, để ý tập giấy vẽ trên tay cậu bé. Cậu bé im lặng không đáp, nhưng bàn tay nhỏ s/iết chặt cuốn sổ rồi nhẹ nhàng lật từng trang. Những bức tranh nguệch ngoạc hiện ra: hình người phụ nữ tóc dài nằm sóng xoài dưới chân cầu thang, cổ có vết b/ầm t/ím; một hình khác mô tả người to lớn s/iết c/ổ cô ấy. Bức cuối cùng là cảnh người phụ nữ rơi từ trên cao xuống. Thảo sững sờ, cố giữ bình tĩnh. “Dũng, cháu… cháu vẽ ai đây?” Cậu bé cúi đầu, môi mấp máy nhưng chẳng thốt nên lời, đôi mắt ướt nhòe nhìn vào những bức tranh. Bà biết rõ đó là Hương, mẹ cậu bé. Ngay lúc đó, Tuấn từ trong nhà bước ra, nụ cười xã giao trên môi: “Bà Thảo, chào buổi sáng.” Thảo giật mình, vội đóng cuốn sổ vẽ lại, cười gượng: “Chào cậu Tuấn, tôi chỉ hỏi thăm Dũng chút thôi.” Tuấn cúi người, bàn tay đặt lên vai Dũng s/iết nhẹ. “Cháu vẫn còn buồn, cần thời gian, nhưng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.” Ánh mắt Thảo nhìn xuống bờ vai nhỏ bé của Dũng đang r/un lên nhè nhẹ, trong lòng bà dấy lên linh cảm bất an.

Ngày hôm sau, Thảo ghé qua nhà thờ gặp Cha Sứ Phúc, người chủ trì t/ang l/ễ Hương. Bà kể lại: “Cha Phúc, tôi nghe thấy họ cãi nhau, đêm trước khi Hương chết, to lắm, như thể… như thể có ai đó tức giận vô cùng.” Cha Phúc thở dài, vuốt chòm râu bạc: “Đáng tiếc là không ai có chứng cứ rõ ràng. Công an kết luận t/ai n/ạn mà.” Thảo s/iết chặt tay: “Nhưng Dũng, thằng bé… tôi thấy nó s/ợ Tuấn và những bức tranh ấy.” Cha Phúc ngẫm nghĩ giây lát rồi nói khẽ: “Dũng là đứa trẻ đặc biệt, không thể nói nhưng tâm hồn rất nhạy cảm. Có lẽ nó chứng kiến điều gì đó.”

Bên kia thành phố, Tuấn tiếp tục xây dựng hình ảnh ông bố mẫu mực. Anh đưa Dũng đi học, nấu ăn tươm tất, sắp xếp nhà cửa đâu vào đấy. Một buổi chiều, cô giáo trẻ tên Ngọc tại trường tiểu học dừng lại, nói với Tuấn khi anh đến đón Dũng: “Anh Tuấn, hôm nay Dũng lại vẽ tranh kỳ lạ, toàn hình ảnh mẹ ngã cầu thang rồi có người bóp cổ.” Tuấn cười gượng vuốt tóc: “Cháu bị ám ảnh thôi. Cũng phải, mẹ vừa mất mà.” Ngọc gật đầu, ánh mắt vẫn lộ vẻ băn khoăn: “Nhưng ánh mắt thằng bé rất lạ, cứ như nó biết điều gì đó mà không thể nói ra.” Tuấn s/iết nhẹ vai Dũng, ánh mắt thoáng lạnh: “Tôi sẽ để ý. Cảm ơn cô.”

Tối hôm ấy, trong phòng khách, Dũng ngồi co ro ôm con búp bê trên ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm tầng dưới nơi mẹ được cho là đã ngã. Đôi môi r/un, bàn tay nhỏ s/iết chặt búp bê đến bạc màu vải. Tuấn bước vào, giả vờ ân cần: “Dũng, con đói không? Ăn tối nào.” Cậu bé lắc đầu, ánh mắt s/ợ hãi vẫn không rời phòng tắm. Tuấn cau mày, tiến lại, giọng nén giận: “Con phải mạnh mẽ lên, mẹ con không muốn thấy con yếu đuối thế này đâu.” Dũng s/iết búp bê, co người lại.

Tối khuya, khi cả nhà yên ắng, Thảo đứng trước cửa sổ nhà mình, nhìn sang căn nhà đối diện. Ánh đèn phòng tắm dưới tầng trệt lại bật lên, rồi tắt phụt. Bà nhíu mày, cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Sáng hôm sau, Thảo tìm gặp Hằng, bạn thân của Hương đang ở lại Ninh Bình vài ngày sau t/ang l/ễ. “Hằng, tôi lo cho Dũng. Thằng bé s/ợ hãi lắm.” Hằng cau mày: “Tôi cũng nghi ngờ Tuấn. Hương từng gọi cho tôi, nói rằng anh ta kiểm soát mọi thứ, cắt đứt liên lạc bạn bè.” Thảo gật đầu, mắt ánh lo âu: “Tôi nghe thấy tiếng l/a h/ét đêm đó rồi hôm sau Hương chết.” Hằng s/iết chặt tay: “Chúng ta phải làm gì đó, nhưng chưa có bằng chứng rõ ràng.” Hai người đàn bà nhìn nhau, nỗi bất lực lộ rõ.

Trong khi đó, Tuấn tiếp tục xây dựng hình tượng hoàn hảo. Mỗi lần gặp hàng xóm, anh luôn tỏ ra đ//au kh/ổ, kể về sự mất mát, tr/ách nhiệm nuôi Dũng khiến ai cũng thương cảm. “Anh Tuấn tuyệt thật!” Bà Ánh, một người hàng xóm, thì thầm với Thảo, “mất vợ mà vẫn kiên cường.” Thảo im lặng, ánh mắt hướng về Dũng đang ngồi co ro bên khung cửa sổ tầng trên ôm con búp bê, gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt đầy ám ảnh. Tối hôm ấy, Dũng lặng lẽ lật cuốn sổ vẽ, tiếp tục vẽ những hình ảnh kinh hoàng: mẹ ngã từ trên cao, người đàn ông s/iết c/ổ, bóng tối phủ kín. Cậu bé r/un rẩy, môi mấp máy: “Mẹ ơi, con không nói được.” Giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt non nớt khi tiếng bước chân mạnh mẽ của Tuấn vang lên từ cầu thang.

Hai tuần trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy, nỗi ám ảnh về cái chết của Hương vẫn bao trùm căn nhà nhỏ ở Ninh Bình. Người ta b/ắt đầu bàn tán nhiều hơn. Những câu chuyện cũ được khơi lại, những bí mật tưởng chừng bị chôn vùi b/ắt đầu rò rỉ qua lời kể của những người thân quen. Tại quán cà phê nhỏ góc phố, Thảo ngồi cùng Hằng, đôi tay s/iết chặt tách trà nóng, giọng thấp hẳn đi: “Hằng, cô có từng thấy Hương thay đổi từ khi lấy Tuấn không?” Hằng thở dài, ánh mắt uất nhìn ra cửa sổ: “Có chứ. Hương từng là người sôi nổi vui vẻ. Cô ấy thích đi dã ngoại, gặp gỡ bạn bè. Nhưng từ lúc lấy Tuấn, cô ấy gần như cắt đứt liên lạc với tất cả.” Thảo gật đầu, nét mặt lộ vẻ đồng tình: “Tôi cũng nhận ra. Trước đây cứ chiều thứ Bảy là hai mẹ con Hương ra công viên. Dũng dù ít nói nhưng hay cười, thế mà gần đây chẳng thấy đâu nữa.” Hằng lật nhẹ cuốn nhật ký cũ của Hương mà cô m/ay mắn giữ lại được khi Hương gửi cho cô vài trang trước khi mất. Những dòng chữ nguệch ngoạc gấp gáp hiện ra: “Tôi không còn nhận ra mình nữa. Mỗi ngày sống là một gánh nặng. Tôi s/ợ căn nhà ấy, s/ợ ánh mắt Tuấn, s/ợ cả đêm tối.” Thảo đọc lướt qua, bàn tay r/un lên: “Trời ơi, Hương đã tuyệt vọng đến mức ấy sao?” Hằng s/iết chặt tập giấy, đôi mắt đỏ hoe: “Tôi đã khuyên cô ấy, nhưng Hương nói Tuấn rất khéo léo trước mặt người ngoài. Nếu rời bỏ anh ta, cô ấy lo cho Dũng vì thằng bé không thể nói được, không thể tự vệ.” Thảo s/iết chặt bàn tay, ánh mắt hiện rõ nét lo âu: “Nếu đúng như vậy thì cái chết của Hương không đơn thuần là t/ai n/ạn.”

Cùng lúc đó, ở trụ sở công an huyện, chỉ huy chuyên án Thịnh đang xem lại hồ sơ của Tuấn. Người đàn ông tr/ung niên có mái tóc hoa râm, ánh mắt s/ắc lạnh lướt qua từng trang giấy. “Cậu ta từng có vợ trước Hương, cô vợ biến mất sau ly hôn, hồ sơ ghi là bỏ đi nước ngoài,” viên công an trẻ Sơn báo cáo. Thịnh cau mày: “Địa chỉ cuối cùng?” Sơn lật hồ sơ: “Hưng Yên, sau đó mất liên lạc hoàn toàn, không ai xác minh được đã ra nước ngoài thật hay không.” Thịnh gõ nhẹ bút xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu: “Một người đàn ông có vợ biến mất bí ẩn rồi tái hôn, vợ mới chết bất thường. Trùng hợp thật đấy.” Sơn do dự: “Nhưng thưa sếp, pháp y kết luận Hương t/ử v/ong do chấn thương sọ não, không có dấu hiệu ngoại lực rõ ràng.” Thịnh trầm ngâm: “Chưa rõ ràng không có nghĩa là không có, ta cần thêm chứng cứ.”

Trong khi đó, Tuấn tiếp tục thể hiện hình ảnh hoàn hảo. Anh ta thường xuyên xuất hiện trước mặt hàng xóm, nấu ăn, đưa đón Dũng, lau dọn nhà cửa. Ai cũng khen ngợi, chỉ trừ Thảo và Hằng giữ thái độ dè chừng. Một buổi chiều, Hằng quyết định đến thăm Dũng. Cậu bé đang ngồi một mình trong phòng khách, tập vẽ đặt trên bàn. Những bức tranh đen tối hiện ra dưới ánh đèn mờ nhạt. Hằng khẽ ngồi xuống cạnh Dũng, giọng nhẹ nhàng: “Dũng, cô Hằng đây, cháu nhớ cô không?” Dũng ngước mắt nhìn, ánh mắt cậu bé ánh lên nét quen thuộc, nhưng rồi lại cúi gằm s/iết chặt con búp bê r/ách. Hằng lật tập tranh, đôi mắt nhíu lại. Hình ảnh người phụ nữ bị s/iết c/ổ ngã từ trên cao, gương mặt đầy hoảng loạn lại một lần nữa hiện ra. Hằng khẽ thì thầm: “Đây là mẹ cháu sao?” Dũng cậu bé không đáp, chỉ r/un lên, ánh mắt đảo quanh s/ợ hãi. Đúng lúc đó, Tuấn từ cửa bước vào, nụ cười nhẹ trên môi: “Hằng! Cô đến chơi à? Tôi chuẩn bị bữa tối, ở lại ăn cùng nhé.” Hằng đứng bật dậy, che giấu sự bối rối: “Không, cảm ơn, tôi chỉ ghé thăm Dũng.” Tuấn bước tới, ánh mắt đảo qua tập tranh, bàn tay vô tình đặt lên vai Dũng, động tác tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng đủ để cậu bé rùng mình. “Thằng bé chưa ổn định tâm lý, tôi đang định đưa cháu đi gặp bác sĩ tâm lý,” Tuấn giải thích. Hằng gật đầu nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô bước ra khỏi nhà, lòng nặng trĩu những câu hỏi không lời đáp.

Tối hôm ấy, Thảo gọi điện cho Hằng, giọng gấp gáp: “Hằng, tôi vừa nghe bà Vân kể, ngày Hương mất, họ nghe thấy tiếng l/a h/ét từ nhà Hương lúc khoảng 2 giờ sáng.” Hằng s/iết chặt điện thoại: “Chính xác chứ?” Thảo khẳng định: “Chắc chắn. Bà ấy còn nói có tiếng vật gì rơi mạnh xuống cầu thang, sau đó thì im bặt.” Hằng hít sâu, trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ ngày càng lớn. Hôm sau, tại trụ sở công an, Thảo và Hằng gặp Thịnh trình bày mọi nghi ngờ, nhật ký Hương và lời kể từ hàng xóm. Thịnh trầm ngâm: “Những gì các bà kể rất đáng chú ý, nhưng muốn mở lại điều tra, chúng tôi cần bằng chứng cụ thể hơn.” Thảo thất vọng: “Chúng tôi lo cho Dũng. Thằng bé không nói được, chỉ biết vẽ. Nhìn ánh mắt nó, ai cũng biết nó s/ợ Tuấn.” Thịnh thở dài: “Tôi sẽ cử người theo dõi, nhưng đừng m/anh động.”

Cùng lúc đó, Tuấn ở nhà mở cuốn nhật ký của Hương mà anh ta giữ lại. Một nửa số trang đã bị xé mất, những dòng còn lại đầy ám ảnh: “Tôi thấy mình biến thành cái bóng. Tôi s/ợ Tuấn, s/ợ ánh mắt anh ta khi nổi giận, nhưng tôi không thể bỏ đi vì Dũng.” Tuấn vò nát những trang giấy, ánh mắt lạnh tanh. Bên ngoài, Dũng lặng lẽ ngồi trong góc phòng ôm con búp bê, môi mấp máy không thành tiếng. Tiếng nước chảy rì rầm trong phòng tắm tầng dưới khiến Dũng cứng người lại. Đó là nơi mẹ cậu được cho là đã trượt chân ngã t/ử v/ong giữa đêm. Kể từ sau cái chết của Hương, căn phòng tắm ấy trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi với cậu bé.

Buổi tối, Tuấn luôn cố tỏ ra là người cha tận tụy. Anh chuẩn bị bữa ăn, dỗ dành Dũng ngồi vào bàn, nhưng cậu bé chỉ cúi gằm mặt, tay ôm chặt con búp bê vải cũ, ánh mắt lơ đãng. “Dũng, con phải ăn, nếu không sẽ bệnh đấy,” Tuấn nói, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt lạnh như băng. Cậu bé vẫn không nhúc nhích, chỉ khi Tuấn bước đến, bàn tay to lớn s/iết nhẹ vai cậu, Dũng mới r/un rẩy, nuốt nước miếng, tay nắm búp bê chặt hơn. Sau bữa tối, Tuấn giả vờ ân cần: “Dũng, con phải đối mặt với nỗi s/ợ thôi, nếu cứ trốn tránh mãi, mẹ con cũng không yên lòng.” Nói rồi, anh ta lôi cậu bé về phía phòng tắm tầng dưới. Dũng giãy giụa, mắt tr/ợn trừng, môi r/un r/un mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. “Đủ rồi, con phải dũng cảm!” Tuấn kéo mạnh, cậu bé lăn ra đất, toàn thân co cứng, mắt tr/ợn ngược, những cơn co giật bất chợt ập đến. Tuấn lùi lại, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt thoáng hoảng loạn, nhưng chỉ trong tích tắc, anh ta lại lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, bế thốc Dũng lên giường, lặng lẽ dỗ dành: “Không sao, không sao, m/ai cha đưa con đi bác sĩ.” Bà Hạnh, giúp việc lâu năm của nhà Hương, đứng từ xa, ánh mắt hoảng hốt. Bà đã chứng kiến tất cả nhưng không dám nói. Lòng bà nặng trĩu khi nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu bé tội nghiệp.

Tối hôm đó, Dũng trốn vào trong tủ quần áo, ôm con búp bê, toàn thân r/un lẩy bẩy. Ngoài phòng khách, Tuấn ngồi xem tivi, cốc rượu trong tay, nét mặt vô cảm. Tiếng cười nói từ chương trình truyền hình vang lên, hòa vào tiếng gió rít qua khe cửa, tạo thành thứ âm thanh kỳ quái khiến đêm càng thêm u ám. Bên ngoài, Thảo đứng ở ban công nhà mình, dõi ánh mắt lo lắng về phía căn nhà đối diện. Bà đã chứng kiến Tuấn lôi kéo Dũng vào phòng tắm, rồi sau đó là cảnh cậu bé co giật trên sàn. Sáng hôm sau, bà Hạnh tìm đến Thảo, vẻ mặt mệt mỏi, giọng r/un: “Bà Thảo, tôi phải nói với bà.” Thảo kéo bà vào nhà, đóng chặt cửa. “Có chuyện gì?” Bà Hạnh ngh/ẹn ng/ào: “Tôi thấy ông Tuấn ném con búp bê của Dũng vào tường đêm qua vì thằng bé tè dầm.” Thảo tròn mắt: “Cái gì? Sao ông ta dám?” Bà Hạnh s/iết chặt tay: “Tôi cũng thấy ông ấy kéo Hương ra gần cầu thang hôm trước, có vẻ cãi nhau. Rồi Hương ngã.” Thảo bàng hoàng: “Bà có chắc không?” Bà Hạnh thở dài, giọng đầy ân hận: “Lúc ấy tôi s/ợ quá, chỉ dám lấp ló từ xa, không rõ chi tiết, nhưng tôi thấy ông ấy nắm chặt tay Hương rồi Hương la lên, sau đó bà ấy nằm bất động dưới chân cầu thang.” Thảo cau mày: “Nếu bà khai chuyện này, công an sẽ mở lại điều tra.” Bà Hạnh rưng rưng nước mắt: “Nhưng tôi không có bằng chứng rõ ràng, ông Tuấn sẽ phủi sạch mọi chuyện.”

Trong khi đó, tại trụ sở công an, Thịnh lật lại hồ sơ vụ án. Pháp y ban đầu kết luận chấn thương sọ não do ngã, không có dấu hiệu b/ạo l/ực rõ rệt. Tuy nhiên, kết quả này ngày càng bị nghi ngờ. Sơn, viên công an trẻ, bước vào báo cáo: “Công an kỹ thuật nói không phát hiện vết ngoại lực rõ ràng, chỉ có vài vết b/ầm mờ ở cổ n/ạn nh/ân, họ cho là do cú ngã gây ra.” Thịnh lắc đầu: “Hoặc là do bóp cổ trước khi đẩy ngã.” Sơn ngập ngừng: “Không ai thấy gì, camera gần đó chỉ quay được ánh đèn bật lúc 2 giờ 12 sáng, không rõ ai, không rõ chuyện gì.” Thịnh trầm ngâm: “Có những vụ án phải chờ đợi, ta cần kiên nhẫn.”

Tối hôm ấy, Thảo kể lại với Hằng mọi chuyện bà Hạnh tiết lộ. Hằng bức xúc: “Dũng không thể cứ sống trong s/ợ hãi như vậy!” Thảo đồng tình: “Chúng ta phải bảo vệ thằng bé, nhưng phải có bằng chứng.” Trong khi đó, Tuấn tiếp tục đóng vai người cha mẫu mực. Anh ta đưa Dũng đến trường, luôn nở nụ cười thân thiện với hàng xóm. Tại trường, cô giáo Ngọc đón Dũng nhận ra cậu bé ngày càng tiều tụy, ánh mắt thất thần, gương mặt nhợt nhạt. “Anh Tuấn, cháu Dũng có vẻ không ổn lắm,” Ngọc nói nhỏ. Tuấn thở dài: “Nó còn s/ốc vì mẹ, tôi cố gắng hết sức rồi.” Ngọc nhìn Dũng, lòng đầy nghi hoặc nhưng không biết phải làm gì hơn. Tối hôm đó, Tuấn lại kéo Dũng đến gần cầu thang: “Con phải mạnh mẽ, không được s/ợ cái này, hiểu chưa?” Dũng lùi lại, ánh mắt hoảng loạn, tay s/iết chặt búp bê, r/un bần bật. Tuấn quát: “Đi! Con không thể yếu đuối mãi thế này!” Dũng không chịu, toàn thân co quắp ngồi bệt dưới sàn, nước mắt lăn dài trên má, môi r/un r/un không phát thành tiếng. Bà Hạnh đứng từ xa, lòng qu/ặn th/ắt, nước mắt lưng tròng. Đêm đó, Dũng lại trốn trong tủ quần áo, ôm búp bê, miệng lẩm bẩm không thành tiếng: “Mẹ ơi, cứ/u con, con không nói được.” Ngoài trời, gió vẫn rít lên từng hồi, tiếng cửa sổ kẽo kẹt như lời than thở của đêm tối.

Lễ tang lần hai được tổ chức sau khi gia đình Hương quyết định di chuyển thi hài cô về nghĩa trang chung của dòng họ ở vùng ngoại ô Ninh Bình. Gia đình bên ngoại muốn thực hiện nghi lễ truyền thống, nhưng cũng là để nhìn Hương lần cuối trước khi an táng. Không khí trong nhà thờ Phạm Pháo u ám nặng nề. Những vòng hoa trắng được xếp thành hàng dài. Người thân, bạn bè lặng lẽ đến viếng. Thảo và Hằng có mặt từ sớm, ánh mắt lo lắng hướng về Dũng. Cậu bé ngồi co ro ở hàng ghế đầu, ôm chặt con búp bê vải r/ách nát, ánh mắt thẫn thờ nhìn qu/an t/ài đặt giữa gian chính nhà thờ. Tuấn xuất hiện với bộ vest đen chỉnh tề, mái tóc chải gọn, gương mặt đăm buồn như thể người đàn ông tận tụy đang gánh chịu nỗi mất mát to lớn nhất đời mình. Anh ta bước tới, tay cầm bó hoa trắng, cúi đầu đặt bên qu/an t/ài Hương: “Em yên nghỉ nhé, anh sẽ chăm sóc Dũng thay em.” Giọng Tuấn trầm xuống, cố tình để những người xung quanh nghe rõ. Một vài tiếng sụt sùi vang lên từ hàng ghế sau, ai cũng thương cảm cho người đàn ông vợ mới mất, còn phải một mình nuôi đứa trẻ c/âm. Thảo s/iết chặt tay Hằng, thì thầm: “Nhìn Dũng đi, thằng bé s/ợ Tuấn lắm.” Hằng gật đầu, ánh mắt không rời cậu bé. Dũng ngồi im lặng, ánh mắt tối sầm, toàn thân r/un nhè nhẹ.

Linh Mục Phúc bước lên, giọng trầm mặc vang vọng khắp gian nhà thờ: “Hôm nay chúng ta tiễn biệt Hương, một người mẹ, người con, người vợ trẻ ra đi đột ngột, cầu mong linh hồn cô ấy được yên nghỉ nơi chín suối.” Đám đông cúi đầu, tiếng cầu nguyện rì rầm vang lên. Đến khi nghi thức chuẩn bị đóng nắp qu/an t/ài b/ắt đầu, không khí như ngưng đọng. Hai nhân viên nhà t/ang l/ễ tiến tới, nhẹ nhàng s/iết những chiếc chốt qu/an t/ài lại. Ngay lúc ấy, Dũng bật dậy, toàn thân r/un bần bật, đôi mắt mở to hoảng loạn. “Mẹ, mẹ!” Cậu bé mấp máy môi, giọng yếu ớt phát ra lần đầu sau bao ngày. Hằng giật mình: “Nó vừa nói!” Tuấn bước tới, cúi người định kéo Dũng lại: “Con bình tĩnh, mẹ con đã yên nghỉ rồi.” Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, Dũng hét lên, giọng vỡ òa như xé toang không gian: “Ông ta g/iết mẹ! Ông ta s/iết c/ổ mẹ!”

Cả nhà thờ chết lặng. Những tiếng thì thầm vang lên khắp nơi, ánh mắt đổ dồn về phía Tuấn. Một vài người phụ nữ bật kh//óc, vài người đàn ông cau mày đầy nghi ngờ. Thảo đứng bật dậy, ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn nỗi đau: “Dũng còn nói được!” Tuấn đứng chôn chân tại chỗ, mặt tái mét, môi giật giật không nói nên lời. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, ánh mắt lộ rõ sự bối rối bất ngờ. Cha Phúc s/iết chặt cuốn thánh kinh trong tay, giọng nghiêm nghị: “Cậu bé nói gì vậy?” Tuấn lắp bắp: “Thằng bé nó s/ốc, nó không biết mình nói gì đâu.” Hằng chen vào, ánh mắt rực lửa: “Dũng không nói suốt bảy năm trời! Hôm nay nó thốt ra câu đầu tiên để tố cáo anh đấy!” Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn, một vài người tiến lại gần Dũng ôm lấy cậu bé. Dũng r/un rẩy, mặt tái xanh, đôi tay nhỏ s/iết chặt con búp bê r/ách, ánh mắt ngập tràn nỗi s/ợ. Tuấn định bước tới kéo cậu bé đi, nhưng Cha Phúc giơ tay cản lại: “Khoan đã, để công an xem xét việc này.”

Ngay trong lễ tang, một công an địa phương được gọi đến. Thịnh và Sơn xuất hiện chỉ sau 10 phút. Ánh mắt s/ắc lạnh quét qua hiện trường. Thịnh bước đến gần Dũng, cúi người nói nhỏ: “Cháu có thể nói cho chú nghe chuyện gì xảy ra đêm đó không?” Dũng r/un lên, môi mấp máy: “Ông ta s/iết c/ổ mẹ, mẹ ngã.” Tiếng nói yếu ớt nhưng đầy ám ảnh vang lên khiến cả nhà thờ rơi vào im lặng tuyệt đối. Thịnh nhìn Tuấn, ánh mắt nghiêm nghị: “Chúng tôi sẽ mở lại hồ sơ điều tra.” Tuấn cố giữ bình tĩnh, nụ cười gượng gạo trên môi: “Thằng bé hoảng loạn, nó mất mẹ nên thần trí chưa ổn định, tôi không tr/ách nó.” Sơn đứng cạnh, ánh mắt đầy nghi ngờ, thì thầm với sếp: “Sếp nên đưa ông ta về đồn thẩm vấn.” Thịnh gật đầu: “Đưa cả Dũng về đồn, chúng ta cần lời khai rõ ràng.”

Bên ngoài nhà thờ, tin tức b/ắt đầu lan truyền với tốc độ chóng mặt. Báo chí địa phương đồng loạt giật tít: “Đứa trẻ c/âm lên tiếng tố cáo cha dượng g/iết mẹ giữa lễ tang.” “Cái chết của Hương không đơn giản là t/ai n/ạn.” Hình ảnh Dũng với đôi mắt hoảng loạn, tay ôm chặt con búp bê vải cũ được chia sẻ khắp các mặt báo. Tại trụ sở công an, Tuấn bị tạm giữ để lấy lời khai. Anh ta ngồi đối diện Thịnh, ánh mắt vẫn cố giữ vẻ bình thản. Thịnh lạnh giọng: “Cậu có biết vì sao chúng tôi phải mở lại hồ sơ không?” Tuấn nhún vai: “Chỉ vì một lời nói của đứa trẻ c/âm vừa s/ốc tinh thần?” Sơn xen vào: “Thằng bé không nói được suốt bảy năm. Hôm nay là lần đầu tiên câu nói tố cáo anh!” Tuấn s/iết chặt tay, gương mặt thoáng biến s/ắc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi yêu Hương, tôi không làm gì cô ấy cả.” Thịnh gật đầu, ánh mắt s/ắc bén: “Chúng tôi sẽ kiểm tra lại mọi thứ từ camera, nhật ký, nhân chứng. Nếu cậu vô tội, cậu không phải lo lắng gì cả.” Tuấn cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn: “Tôi chẳng có gì để lo.”

Tối hôm đó, Thảo ôm lấy Dũng trong phòng khách nhà mình. Cậu bé nép vào lòng bà, ánh mắt s/ợ hãi, tay s/iết chặt con búp bê, giọng thì thầm đứt quãng: “Mẹ… mẹ ngã… ông ta… ông ta bóp cổ mẹ.” Hằng ngồi cạnh, nước mắt lăn dài: “Chúng ta phải bảo vệ thằng bé, không để nó về lại chỗ Tuấn.” Bên ngoài trời đổ mưa lất phất, tiếng sấm rền vang, báo hiệu những ngày u ám còn chưa kết thúc.

Tại trụ sở công an, Thịnh cùng đội điều tra khẩn trương xem xét lại toàn bộ hồ sơ. Những bức tranh nguệch ngoạc của Dũng được trải trên bàn. Hình người phụ nữ tóc dài bị s/iết c/ổ, ngã từ trên cao. Hình người đàn ông to lớn đứng sau lưng, màu s/ắc u tối bao trùm tất cả. Sơn cau mày, chỉ vào tranh: “Sếp, thằng bé vẽ chi tiết quá. Cổ mẹ nó bị b/ầm t/ím rõ ràng, cảnh ngã cầu thang giống hệt hiện trường.” Thịnh gật đầu, ánh mắt đăm chiêu: “Nhưng phía Tuấn phản bác rằng đây chỉ là ảo giác của đứa trẻ tổn thương tinh thần.” Bên ngoài phòng thẩm vấn, Tuấn ngồi khoanh tay, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua những người xung quanh. Bên cạnh anh ta là luật sư riêng ông Lâm, nổi tiếng với biệt tài bảo vệ những thân chủ khó nhằn nhất. Lâm khẽ nói: “Cậu phải bình tĩnh, chưa có bằng chứng chắc chắn, họ không thể làm gì cậu.” Tuấn nh/ếch môi, ánh mắt lóe lên tia s/ắc lạnh: “Tôi không s/ợ, tất cả sẽ chỉ là do tưởng tượng của thằng bé c/âm.”

Ở phía bên kia thành phố, Thảo cùng Hằng có mặt tại t/òa á/n, nơi gia đình Hương nộp đơn xin tạm quyền nuôi dưỡng Dũng. Bà Yến, mẹ của Hương, r/un rẩy trình bày trước thẩm phán: “Tôi lo cho cháu tôi, thằng bé s/ợ Tuấn, nó không thể tiếp tục sống với người đàn ông ấy.” Luật sư Lâm lập tức phản biện: “Theo luật, Tuấn là người giám hộ hợp pháp duy nhất hiện tại. Thằng bé chỉ hoảng loạn tâm lý sau biến cố, không có kết luận chính thức nào cho rằng Tuấn có liên quan đến cái chết của mẹ nó.” Thẩm phán nhìn qua hồ sơ thở dài: “Hiện tại chưa có đủ căn cứ thay đổi quyền giám hộ, đơn của bà Yến tạm thời bị bác.” Thảo s/iết chặt tay Hằng, giọng uất nghẹn: “Họ để thằng bé quay lại sống với Tuấn sao?” Hằng thì thầm: “Chúng ta chưa đủ chứng cứ, nhưng tôi không để yên đâu.” Trong khi đó, Dũng được đưa về nhà. Cậu bé nép sát bà Hạnh, người giúp việc duy nhất còn ở lại, ánh mắt s/ợ hãi nhìn Tuấn. Tuấn cúi người, giọng ngọt như mật: “Chúng ta lại về nhà rồi, Dũng. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường.” Dũng r/un lên, tay s/iết chặt con búp bê, đôi môi mấp máy không thành tiếng. Đêm hôm đó, Tuấn đứng trước gương trong phòng tắm, ngắm nhìn hình ảnh mình, ánh mắt lạnh lẽo: “Chỉ cần bình tĩnh, không ai b/ắt được tao.” Ở phòng ngủ, Dũng trốn trong tủ quần áo, ôm búp bê, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nói được nữa.”

Tại trụ sở công an, Thịnh nhận được kết luận pháp y mới từ phòng kỹ thuật hình sự. Ông đọc to: “Cú ngã của n/ạn nh/ân có điểm bất thường, góc va đập không phù hợp với việc trượt chân thông thường. Tuy nhiên, chưa thể kết luận có yếu tố tác động từ người khác.” Sơn nhíu mày: “Nghĩa là vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng.” Thịnh đấm tay lên bàn: “Chính xác, chúng ta thiếu bằng chứng chắc chắn.” Truyền thông càng lúc càng bùng nổ. Các chương trình truyền hình tranh nhau đưa tin, mời chuyên gia tâm lý, luật sư bình luận: “Dũng bị tổn thương tâm lý nặng sau cái chết của mẹ, lời khai của cậu bé có độ tin cậy bao nhiêu?” “Tuấn, người chồng mẫu mực hay kẻ s/át nh/ân lạnh lùng?” Cộng đồng m/ạng chia thành hai phe, tranh cãi không hồi kết. Một phe cho rằng Dũng chỉ bị ám ảnh, trí tưởng tượng phong phú sau cú s/ốc, phe còn lại khẳng định cậu bé tận mắt chứng kiến sự thật, nhưng không thể nói ra cho đến khi quá sức chịu đựng. Tại trường học, Dũng tiếp tục bị các bạn xa lánh. Một vài đứa trẻ thì thầm sau lưng cậu: “Đó là thằng bé tố cáo cha dượng. Nghe nói nó bị c/âm mà nói được, m/a ám đấy!” Dũng cúi gằm mặt, nước mắt lặng lẽ rơi, bàn tay nhỏ s/iết chặt búp bê đến r/ách cả vải. Cô giáo Ngọc bước đến, xoa nhẹ vai cậu: “Đừng s/ợ, Dũng, cô tin con.” Ở góc khuất hành lang, Tuấn đứng nhìn, ánh mắt lạnh băng, khóe môi nh/ếch lên đầy h/iểm đ/ộc. Bên ngoài cổng trường, Thảo và Hằng đứng chờ, ánh mắt dõi theo Dũng. Hằng thì thầm: “Nhìn nó kìa, thằng bé s/ợ phát khiếp.” Thảo s/iết chặt tay: “Chúng ta phải làm gì đó trước khi quá muộn.”

Tối cùng ngày, Tuấn bị triệu tập lại đồn. Trong phòng thẩm vấn, Thịnh nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Cậu biết tại sao chúng tôi chưa thể khởi tố không?” Tuấn cười nhạt: “Vì các ông chẳng có gì ngoài lời nói trẻ con và những bức tranh nguệch ngoạc.” Thịnh gật đầu: “Đúng, nhưng mọi thứ rồi sẽ rõ. Tôi không tin sự thật mãi mãi bị che giấu.” Bên ngoài, Thảo, Hằng và bà Yến tiếp tục thu thập chứng cứ. Họ đến từng nhà hàng xóm hỏi han từng chi tiết nhỏ. Bà Vân, người sống gần nhà Hương, kể lại: “Tôi thấy ánh đèn bật lúc hơn 2 giờ sáng hôm Hương chết rồi nghe tiếng l/a h/ét.” Thảo hỏi gấp: “Bà có chắc không?” Bà Vân gật đầu: “Rõ ràng lắm, tôi còn nhìn thấy bóng người qua cửa sổ.” Tại đồn, Sơn kiểm tra lại camera từ cửa hàng gần đó. Hình ảnh mờ nhòe, chỉ thấy ánh đèn bật lên lúc 2 giờ 12 sáng, sau đó là bóng dáng lờ mờ của một người đàn ông. Sơn thở dài: “Chưa đủ kết luận.” Thịnh cau mày: “Chúng ta phải làm rõ, mọi chi tiết đều quan trọng.” Trở về nhà, Tuấn tiếp tục tỏ ra là người cha tận tụy. Anh ta ngồi bên Dũng vuốt tóc cậu bé: “Con phải ngoan, mẹ con không muốn thấy con yếu đuối đâu.” Dũng r/un lên, ánh mắt ngập tràn nỗi s/ợ, miệng lẩm bẩm: “Con xin lỗi mẹ, con không nói được nữa.” Đêm buông xuống, bầu trời Ninh Bình u ám, những cơn gió rít qua từng khe cửa, báo hiệu những ngày đen tối vẫn chưa kết thúc.

Buổi sáng u ám bao trùm trụ sở công an Ninh Bình. Truyền thông chen chúc trước cổng, các phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi. Ánh đèn flash liên tục lóe lên. Bên trong phòng thẩm vấn, Tuấn ngồi khoanh tay, vẻ mặt thay đổi rõ rệt. Không còn là người chồng sầu thảm, anh ta giờ đây lạnh lùng, mỉa m/ai, ánh mắt đầy thách thức. Thịnh đặt tập hồ sơ lên bàn, giọng chậm rãi: “Cậu biết đấy, Tuấn, từng chút một, chúng tôi đang ghép lại bức tranh toàn cảnh: những vết b/ầm trên cổ Hương, lời khai của hàng xóm, bức tranh của Dũng…” Tuấn nhún vai, ánh mắt giễu cợt: “Tất cả chỉ là võ đoán, các ông không có gì chắc chắn.” Sơn đứng cạnh không giấu được sự khó chịu: “Cậu nghĩ mình giỏi che giấu đến thế à?” Tuấn nh/ếch mép, ánh mắt s/ắc lạnh: “Các người còn lâu mới có đủ thứ để b/ắt tôi.” Đúng lúc đó, bà Hạnh, người giúp việc, được gọi vào lấy lời khai. Bà ngồi đối diện Thịnh, giọng r/un: “Tôi từng thấy ông Tuấn kéo Hương ra gần cầu thang. Họ cãi nhau, tôi s/ợ quá không dám can ngăn.” Thịnh nhíu mày: “Bà có chắc là cãi nhau?” Bà Hạnh gật đầu, giọng nghẹn lại: “Hương v/an x/in rồi… Tôi nghe tiếng ngã mạnh, sau đó cô ấy không dậy nữa.” Sơn hỏi: “Bà có nhìn rõ tay Tuấn có hành động b/ạo l/ực không?” Bà Hạnh cúi đầu, nước mắt lăn dài: “Tôi ở xa, không dám đến gần, chỉ thấy dáng ông ấy giữ chặt Hương.” Thịnh thở dài, giọng trầm hẳn: “Chúng tôi cần nhiều hơn. Lời khai của bà là m/anh mối nhưng chưa đủ.”

Tại hiện trường, đội kỹ thuật xem lại camera từ cửa hàng đối diện. Hình ảnh mờ nhòe, chỉ thấy ánh đèn bật lên lúc 2 giờ 12 sáng, sau đó là bóng dáng người đàn ông bước qua cửa sổ rồi tất cả chìm vào im lặng. Kỹ thuật viên lắc đầu: “Hình ảnh quá tệ, không t/hể x/ác định danh tính.” Thịnh bực bội: “Mọi thứ như muốn chống lại chúng ta.” Trong khi đó, Thảo và Hằng tiếp tục điều tra riêng. Họ tìm đến nhà bạn cũ của Hương, chị Phương, người từng thân thiết với cô trước khi Hương lấy Tuấn. Phương mở cửa, ánh mắt mệt mỏi: “Tôi biết chuyện Hương từng tâm sự với tôi.” Thảo gấp gáp: “Cô ấy nói gì?” Phương đưa ra một cuốn sổ nhỏ, vài trang đã bị xé r/ách: “Nhật ký của Hương, cô ấy gửi cho tôi bản sao vài trang, nói rằng Tuấn không như vẻ ngoài, anh ta kiểm soát mọi thứ. Dũng b/ắt đầu s/ợ bóng tối.” Hằng lật từng trang, những dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra: “Tôi sống trong s/ợ hãi, Tuấn ngày càng đáng s/ợ. Tôi không dám rời đi vì Dũng.” Thảo r/un lên: “Trời ơi, vậy mà họ nói cô ấy ngã do t/ai n/ạn!” Phương s/iết chặt tay: “Tôi đã cảnh báo Hương nhưng cô ấy lo cho Dũng vì thằng bé c/âm không thể tự vệ.”

Trở về nhà, Tuấn tỏ ra bình thản. Anh ta đến trường đón Dũng như chưa có gì xảy ra. Nụ cười giả tạo trên môi. Dũng đứng nép vào góc cổng trường, ánh mắt hoảng loạn, toàn thân r/un rẩy. Cậu bé nhìn thấy Tuấn từ xa, mặt tái mét, đôi chân mềm nhũn rồi té tại chỗ, nước mắt trào ra. Cô giáo Ngọc chạy tới ôm lấy Dũng: “Con sao thế? Bình tĩnh nào.” Tuấn bước tới, ánh mắt s/ắc lạnh giấu sau nụ cười: “Cháu tôi vẫn chưa ổn, để tôi đưa nó về.” Ngọc nhìn Dũng co rúm người, ánh mắt v/an x/in, môi mấp máy không thành tiếng, nỗi s/ợ hiện rõ trên gương mặt non nớt. Tối hôm đó, Dũng trốn vào tủ quần áo, ôm chặt con búp bê r/ách, miệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, con không nói được nữa, con xin lỗi.” Ngoài trời, mưa nặng hạt đập vào cửa sổ, gió rít từng hồi. Căn nhà tối om, chỉ còn ánh đèn vàng vọt hắt ra từ phòng khách. Tuấn ngồi trên ghế sofa rót rượu, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không, nụ cười nh/ếch mép: “Tao đã nói không ai b/ắt được tao.” Trong khi đó, Thịnh đứng bên cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt đầy trăn trở: “Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ lật mặt được hắn.” Sơn bước vào, giọng khẽ: “Sếp, công nghệ mới có thể làm rõ hình ảnh camera, cần thời gian xử lý.” Thịnh gật đầu, ánh mắt quyết liệt: “Chúng ta không thể để Tuấn nhởn nhơ thêm nữa.” Tại nhà Thảo, Hằng ôm lấy Dũng vừa được bà lén đón sang, ánh mắt lo lắng: “Con sẽ an toàn ở đây, chúng ta không để ông ta làm hại con nữa.” Dũng r/un lên, ôm chặt búp bê, ánh mắt vẫn ngập tràn nỗi s/ợ hãi.

Tin tức về cái chết của Hương và những lời tố cáo từ đứa trẻ bảy tuổi đã gây chấn động không chỉ tại Ninh Bình mà còn lan rộng ra khắp Việt Nam. Sức ép dư luận ngày càng lớn khiến chính quyền buộc phải chuyển án cho cơ quan điều tra cấp cao từ Hà Nội. Tổ chuyên án đặc biệt được thành lập, đứng đầu là nữ điều tra kỳ cựu Quỳnh, người nổi tiếng với biệt danh “Bà La Sát” của lực lượng công an.

Sáng sớm, Quỳnh có mặt tại hiện trường, ngôi nhà hai tầng nơi Hương t/ử v/ong. Bà mặc áo khoác da sẫm màu, ánh mắt s/ắc lẹm quét khắp từng góc phòng. “Cho tôi xem lại toàn bộ hiện trường.” Quỳnh ra lệnh, giọng dứt khoát. Kỹ thuật viên hiện trường vội vàng trình bày lại sơ đồ vụ việc, ảnh chụp các vết tích được lưu giữ. Quỳnh cúi xuống quan sát cẩn thận từng bậc cầu thang, ánh mắt dừng lại tại vị trí Hương được phát hiện. “Có vẻ như cú ngã không tự nhiên,” bà nhíu mày. Đồng nghiệp bên cạnh lên tiếng: “Pháp y địa phương từng kết luận do trượt chân, nhưng không chắc chắn.” Quỳnh s/iết chặt hồ sơ: “Chúng ta sẽ giám định lại tất cả.”

Trong phòng khám nghiệm, đội pháp y Hà Nội tiến hành phân tích kỹ lưỡng. Một bác sĩ trẻ tên Bảo lên tiếng: “Báo cáo, đây là mẫu mô ở vùng cổ n/ạn nh/ân. Dưới kỹ thuật ánh sáng phản quang mới, chúng tôi phát hiện dấu vết s/iết c/ổ dạng tay phải, không phải vết b/ầm do va đập thông thường.” Quỳnh gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm nghị. Tiếp tục kiểm tra dấu vân tay trên bề mặt da. Hàng giờ sau, kết quả giám định được chuyển tới: dấu vân tay mờ lưu lại trên cổ Hương trùng khớp hoàn toàn với mẫu vân tay của Tuấn sau khi đối chiếu bằng công nghệ mới nhất. Quỳnh cầm bản báo cáo, giọng trầm hẳn: “Vậy là đã rõ, có sự tác động từ người khác trước khi n/ạn nh/ân ngã.” Trong khi đó, Sơn và Thịnh tại Ninh Bình nhận được thông báo từ Hà Nội. Sơn phấn khởi: “Sếp, có bằng chứng rồi! Dấu vân tay trùng khớp Tuấn!” Thịnh thở phào: “Công lý cuối cùng cũng lên tiếng.”

Không chỉ dừng lại ở đó, tổ kỹ thuật hình sự còn làm rõ đoạn camera mờ nhòe từ cửa hàng đối diện. Dưới công nghệ ánh sáng ngược và xử lý hình ảnh hiện đại, bóng người đàn ông bật đèn lúc 2 giờ 12 sáng được nhận diện rõ hơn, chính là Tuấn. Quỳnh gõ tay lên bàn, ánh mắt s/ắc lạnh: “Chuẩn bị lệnh b/ắt khẩn cấp. Lần này hắn không thoát.” Tối hôm ấy, tại nhà Tuấn, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Tuấn bước ra, vừa mở cửa, lập tức bị công an khống chế. “Tuấn, anh bị b/ắt khẩn cấp vì tình nghi g/iết người,” Sơn tuyên bố, đưa ra lệnh b/ắt. Tuấn trố mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Các người nhầm rồi, tôi vô tội.” Thịnh tiến tới, ánh mắt nghiêm khắc: “Chúng tôi có dấu vết s/iết c/ổ trùng khớp dấu vân tay của anh cùng hình ảnh từ camera, anh còn gì để nói?” Tuấn cứng họng, mặt tái mét, những giọt mồ hôi lạnh lăn dài.

Bên kia thành phố, Dũng được công an đưa về nhà dì ruột, chị gái của Hương tên là Diễm, đang sống tại Hà Nội. Diễm ôm chặt cậu bé, nước mắt lăn dài: “Cháu của dì! Cuối cùng con cũng thoát khỏi hắn.” Dũng nép sát vào Diễm, ánh mắt ngập tràn nỗi s/ợ nhưng môi b/ắt đầu r/un mấp máy. Quỳnh gặp Dũng tại tr/ung tâm bảo trợ trẻ em, nơi cậu bé đang tạm trú trước khi về Hà Nội. Nữ điều tra cúi người, giọng dịu dàng: “Cháu đã rất dũng cảm, Dũng, nhờ cháu, sự thật mới được phơi bày.” Dũng không đáp, chỉ s/iết chặt con búp bê vải, ánh mắt ngấn lệ. Diễm bước tới xoa lưng cậu bé: “Con an toàn rồi, từ giờ chỉ còn những người yêu thương con thôi.”

Trong khi đó, Tuấn bị áp giải về trụ sở Hà Nội. Báo chí đưa tin rầm rộ: “Kẻ g/iết vợ bị b/ắt khẩn cấp.” “Sự thật cái chết Hương hé lộ.” “Công nghệ mới lật mặt kẻ s/át nh/ân đội lốt chồng yêu thương.” Tại nhà Diễm, Dũng dần cảm nhận được sự an toàn. Diễm chuẩn bị cho cậu bé một căn phòng nhỏ xinh với cửa sổ ngập nắng, chăn ga sạch sẽ, những bức tranh đầy màu s/ắc treo trên tường. Cậu bé ngồi bên cửa sổ, lần đầu tiên sau nhiều tháng, đôi mắt ánh lên tia sáng mong m/anh. Diễm bước vào, nhẹ nhàng nói: “Cháu có thể b/ắt đầu lại, mẹ con chắc chắn đang mỉm cười ở đâu đó.” Dũng r/un gật đầu, ôm chặt con búp bê, ánh mắt dõi về phía bầu trời trong xanh.

Tại trụ sở công an, Tuấn ngồi đối diện Quỳnh, ánh mắt đầy căng thẳng. Quỳnh lật hồ sơ, giọng s/ắc lạnh: “Anh từng có vợ trước Hương, cũng mất tích bí ẩn, giờ lại là Hương, anh nghĩ chúng tôi không điều tra kỹ sao?” Tuấn s/iết chặt tay, mồ hôi túa ra: “Tôi không làm gì cô ấy, chỉ là t/ai n/ạn.” Quỳnh đẩy bản ảnh hiện trường cùng kết quả pháp y về phía hắn, dấu vết s/iết c/ổ, dấu vân tay trùng khớp, “Anh còn ngụy biện được gì?” Tuấn im lặng, ánh mắt lạc đi. Báo chí tiếp tục đưa tin: “Dũng, đứa trẻ c/âm phá vỡ im lặng giúp phá án.” “Xã hội kêu gọi bảo vệ trẻ em trước b/ạo l/ực gia đình.” Tại phòng khách nhà Diễm, Dũng lần đầu vẽ một bức tranh có ánh sáng. Trong tranh cậu bé đứng giữa đồng cỏ, bầu trời xanh. Mẹ Hương cười hiền hậu bên cạnh. Diễm nhìn tranh nước mắt rơi: “Con đang dần trở lại, mọi chuyện rồi sẽ ổn.”

Tháng tiếp theo, cuộc sống của Dũng hoàn toàn thay đổi. Cậu bé chính thức được chuyển về Hà Nội sống cùng dì Diễm sau khi t/òa á/n phê duyệt quyền giám hộ tạm thời cho gia đình ngoại. Tuấn bị b/ắt giữ, không thể bảo lãnh, chờ ngày ra tòa với cáo buộc g/iết người có chủ đích. Những ngày đầu, Dũng vẫn lặng lẽ như cái bóng, ánh mắt trốn tránh, tay không bao giờ rời khỏi con búp bê vải cũ mèm. Nhưng trong môi trường mới, căn hộ nhỏ ấm cúng của dì Diễm, không có tiếng quát tháo, không có những bước chân nặng nề trong đêm, cậu bé b/ắt đầu cảm nhận được một điều xa lạ đã lâu: sự an toàn. Diễm kiên nhẫn bên cháu trai từng giờ. Mỗi buổi sáng, cô nắm tay Dũng ra ban công ngập nắng, chỉ cho cậu những chú chim sẻ ríu rít, những vệt mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh. “Dũng, ở đây chỉ có dì và con, không ai làm con s/ợ được nữa,” Diễm thì thầm, giọng dịu dàng như lời ru. Dũng không nói, nhưng ánh mắt cậu dần mềm lại, bờ vai nhỏ thôi không còn co rúm như trước.

Cùng lúc đó, Dũng được đưa đến Tr/ung tâm trị liệu tâm lý dành cho trẻ em từng trải qua sang chấn nặng. Bác sĩ phụ tr/ách là ông Tài, chuyên gia đầu ngành về điều trị tâm lý cho trẻ c/âm. Tại buổi gặp đầu tiên, ông Tài kiên nhẫn ngồi đối diện Dũng, trên bàn là những tờ giấy trắng và bút màu. “Cháu có thể vẽ bất cứ điều gì con muốn, Dũng, đây là nơi an toàn, không ai ép cháu nói cả,” ông nói giọng trầm ấm. Dũng ngồi lặng lẽ hồi lâu rồi cầm bút b/ắt đầu vẽ. Những bức tranh đầu tiên vẫn là hình ảnh mẹ Hương bị s/iết c/ổ, bóng người đàn ông to lớn, cầu thang tối om. Diễm nhìn mà đ//au lòng, nhưng bác sĩ Tài gật đầu: “Không sao, đó là bước đầu giải tỏa, dần dần tranh của cháu sẽ sáng hơn.” Quả thật, từng ngày trôi qua, màu s/ắc trong tranh Dũng thay đổi. Những mảng đen xám được thay thế bằng ánh sáng mặt trời, cây cỏ, khuôn mặt mẹ cậu b/ắt đầu nở nụ cười trong tranh.

Một buổi sáng đầu hè, Diễm nắm tay Dũng dắt ra công viên gần nhà. Ánh nắng dịu nhẹ phủ lên những tán cây xanh mướt, chim chóc hót vang. Dũng đi bên cạnh, tay vẫn ôm con búp bê được Diễm vá lại cẩn thận. Chiếc tai bị r/ách đã được khâu lại bằng s/ợi chỉ màu đỏ, dấu tích cũ không còn rõ, như tượng trưng cho vết thương lòng đang lành dần. Đến bãi cỏ, Diễm ngồi xuống ghế đá, bế Dũng lên đùi, khẽ vuốt mái tóc nâu xù xì của cậu. “Dũng, con biết không? Mẹ con đang ở trên kia nhìn xuống, rất tự hào vì con đã dũng cảm.” Dũng ngước mắt nhìn bầu trời, đôi môi r/un r/un mấp máy, ánh mắt long lanh ngấn nước. Một hồi lâu, cậu bé s/iết tay Diễm, giọng nói nhỏ xíu vang lên như phép màu, tan chảy cả không gian: “Dì ơi, mẹ đang hạnh phúc rồi.” Diễm sững người, nước mắt trào ra, hai tay r/un rẩy ôm chặt Dũng vào lòng. “Đúng rồi, mẹ con đang hạnh phúc và con cũng sẽ được hạnh phúc.” Đó là câu nói đầu tiên của Dũng kể từ sau lễ tang đầy ám ảnh ấy. Giọng cậu vẫn yếu ớt nhưng rõ ràng, trong trẻo như chuông gió đầu hè, m/ang theo tia hy vọng mà cả gia đình mong đợi bấy lâu.

Từ hôm đó, mọi thứ dần thay đổi. Dũng b/ắt đầu nói nhiều hơn, tuy chưa trôi chảy nhưng đủ để bày tỏ cảm xúc. Cậu cười khi Diễm pha trò, gọi “dì ơi” khi muốn tìm sự an toàn và dần kể lại những gì cậu nhớ về đêm định mệnh. Diễm ghi lại tất cả, giao cho luật sư của gia đình để làm chứng cứ bổ sung cho phiên tòa.

Ba tháng sau, phiên tòa x/ét x/ử Tuấn chính thức diễn ra tại Hà Nội. Cả nước theo dõi sát sao vụ án. Các hãng tin lớn đồng loạt đưa tin: “t/òa á/n Hà Nội x/ét x/ử Tuấn với tội danh g/iết người có chủ đích.” “Cậu bé Dũng, nhân chứng quan trọng, phá vụ án gây chấn động.” Tại tòa, Tuấn không còn giữ được vẻ ngoài tự tin như trước. Hắn ta cúi đầu, ánh mắt hoang m/ang, gầy rộc đi sau nhiều tháng bị giam giữ. Luật sư Lâm cố gắng biện hộ, cho rằng thiếu chứng cứ trực tiếp, những bức tranh và lời kể của trẻ con không đủ độ tin cậy. Nhưng trước những bằng chứng pháp y mới, kết luận về dấu vân tay trùng khớp cùng lời khai của các nhân chứng như bà Hạnh, Thảo, Hằng và đặc biệt là Dũng, sự thật được làm sáng tỏ từng chút một.

Diễm bế Dũng ngồi hàng ghế dành cho gia đình, ôm chặt cậu trong lòng khi thẩm phán tuyên án: “Bị cáo Tuấn bị kết án tù chung thân không ân xá, tước bỏ mọi quyền giám hộ với Dũng.” Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng xử. Thảo, Hằng, bà Hạnh, mẹ của Hương đều rưng rưng nước mắt. Bên ngoài t/òa á/n, báo chí vây kín lấy Dũng và Diễm, nhưng công an hộ tống họ rời đi an toàn. Trên đường về nhà, Dũng ngồi trên xe, nhìn ra cửa kính, ngắm những dãy phố Hà Nội nhộn nhịp, nắng vàng trải dài trên vỉa hè. Diễm cúi xuống nắm lấy tay cháu. “Mọi thứ qua rồi, từ giờ chỉ có bình yên.” Dũng mỉm cười gật đầu, giọng nhỏ nhẹ, “Con muốn đi công viên, mẹ thích công viên.” Diễm rơi nước mắt, ôm Dũng, “Được rồi, chúng ta sẽ đi công viên mỗi ngày.”

Chiều hôm đó, tại công viên nhỏ, Dũng chạy giữa cánh đồng hoa, ánh nắng chan hòa phủ khắp. Cậu bé cười rạng rỡ, trên tay là con búp bê gấu được vá lại cẩn thận. Xa xa, Diễm ngồi trên ghế đá, ánh mắt dịu dàng dõi theo cháu trai, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc và hy vọng. Ở phía bầu trời cao vời vợi, mây trắng trôi lững lờ như lời nhắn nhủ bình yên từ người mẹ quá cố Hương.