Cưới nhau đã 2 năm nay rồi mà chị vẫn chưa thể sinh nổi cho anh một mụn con. Sức khỏe của anh chị đều bình thường. Chị cũng đã trải qua 3 lần mang thai nhưng chẳng có lần nào con ở được với chị. Cứ đến tháng thứ 3, thứ 4 là con lại tự bỏ chị mà đi. Đi khám, bác sĩ nói tử cung của chị rất khó mang thai bình thường.
Chị khóc hết nước mắt. Đời này chị ăn ở hiền lành, chẳng làm hại ai, đổ điêu đổ đứng cho ai bao giờ mà sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với chị như vậy. Khóc lóc một hồi, chị chợt nghĩ ra, chị đã khổ rồi nhưng chị không thể kéo theo anh được. Anh là con một trong nhà, trách nhiệm còn muôn phần nặng nề. Chị chủ động đề nghị ly hôn. Nào ngờ anh:
– Có chết anh cũng không bao giờ bỏ em đâu. Chúng mình sẽ tìm mọi cách để em được sinh con vì anh chỉ muốn có con với một mình em mà thôi!!
Người ta nói đúng, ông trời không bao giờ quá bất công với ai, lấy đi của người ta mà không đền bù cho người ta cái gì. Chị khó đường con cái nhưng được có được người chồng chung thủy, nhất mực yêu thương mình đó cũng là một cái phúc.
Anh đưa chị đến bệnh viện, hết lòng mong nhờ các y bác sĩ. Chạy chữa, hỏi han khắp mọi nơi cuối cùng chị cũng mang thai lại được. Chị nằm im bất động trên giường từ lúc biết mình mang thai. Anh vẫn đi làm nhưng ngày nào cũng về sớm để lo cho chị. Nhìn anh chị biết là anh mong chờ đứa con này biết bao nhiêu nên luôn ý thức giữ gìn sức khỏe cho mình, giữ gìn con thật tốt. Chị nào ngờ…
Như những lần trước, vừa bước sang tháng thứ 8, chị nhập viện cấp cứu vì có dấu hiệu sinh non. Cả nhà nháo nhác hết cả lên. Bác sĩ sau khi khám cho chị xong, nhìn chị run run nói:
– Chúng tôi rất tiếc khi buộc phải nói với chị điều này, chúng tôi chỉ có thể cứu được chị hoặc con chị mà thôi.
Chị ngay lập tức nắm chặt lấy tay bác sĩ, rơi nước mắt:
– Bằng mọi giá, bác sĩ phải cứu con tôi. Tính mạng này của tôi, bác sĩ có thể bỏ qua.
Trên đời này, nếu có một người có thể sẵn sàng không cần đến mạng sống của mình vì con thì người ấy chỉ có thể là mẹ.
– Nhưng gia đình chị ngoài kia, chúng tôi cần lấy ý kiến của họ nữa.
– Gia đình tôi, đặc biệt sẽ không để tôi chết. Nhưng đứa con này, bác sĩ biết rõ tôi đã phải vất vả, khổ cực như thế nào mới có được. Tôi cầu xin bác sĩ hãy giúp tôi. Bác sĩ cứ nói tôi đã chết và giờ chuẩn bị mổ bắt con.
Trước lời cầu xin quá thống thiết của chị, bác sĩ phẫu thuật cho chị đồng ý. Ông bỏ mũ đi ra, thông báo tim chị đã ngừng đập và sẽ cố gắng hết sức cứu con chị. Anh gần như ngã gục. Mẹ chị và mẹ chồng chị khóc lóc ầm ĩ, xin bác sĩ cố gắng cứu lấy đứa con chứ mất cả hai thì đau xót lắm. Vị bác sĩ già bước vào phòng, nét mặt phảng phất sự hối lỗi.
Anh từ lúc nghe tin tim chị ngừng đập, trái tim anh cũng đã ngừng đập theo luôn rồi. Anh thực sự chưa chuẩn bị tâm lý chị sẽ đột ngột rời bỏ anh thế này. Nhưng…
Anh có nghe nhầm không khi áp sát người vào phòng sinh. Tim chị đã ngừng đập, bác sĩ nói thế nhưng tại sao anh lại nghe có tiếng rặn đẻ cơ chứ. Rĩ ràng là như vậy, anh không thể nghe nhầm được đâu. Vừa khó hiểu, vừa sợ hãi, anh lấy tay đẩy cửa phòng, anh thực sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Mắt anh tối sầm lại, anh như muốn ngã ngửa, chị rõ ràng còn sống và đang cố sức rặn đẻ sinh con cơ mà nhưng máu chảy nhiều quá!!
Vừa hay khi ấy, con anh cất tiếng khóc chào đời, anh như quên mất mình đang sai luật khi xông vào phòng sinh, anh lao đến, quỳ xuống cầu xin các bác sĩ hay cứu lấy chị, quên luôn cả việc họ đã lừa anh đi. Anh nắm tay chị, rơi nước mắt:
– Em không được chết, một mình anh không thể nuôi con được đâu. Em phải sống để dạy con cùng anh chứ.
Anh bị kéo ra ngoài để các bác sĩ làm việc. Chị cứ thế lịm dần, các bác sĩ đã cố gắng nhưng rồi tiếng đứa trẻ khóc càng to, nhịp tim của chị càng ổn định trở lại. Bác sĩ vui sướng hô to: “Sống rồi!!”, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Anh ở bên ngoài, bật khóc vì quá đỗi sung sướng. Cuộc sống này luôn đầy ắp những điều kì diệu mà không ai giải thích được, cứ ăn ở hiền lành, sống thiện lương rồi hạnh phúc cũng sẽ nhanh mỉm cười với mình mà thôi.