Biết tôi v///ô si///nh, nhà trai vẫn xin cưới, đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn, tôi sữ/ng ngư/ời khi biết nguyên do…
Tôi tên Linh, năm nay 30 tuổi. Tôi từng nghĩ mình sẽ ở vậy cả đời. Ba năm trước, sau một lần phẫu thuật, tôi được bác sĩ thông báo không thể làm mẹ.
Cái tin ấy đẩy tôi từ thiên đường xuống địa ngục. Người yêu 5 năm của tôi khi ấy im lặng suốt cả buổi tối, rồi hôm sau nhắn đúng một câu:
“Anh xin lỗi. Chúng ta dừng lại thôi.”
Từ đó, tôi chẳng còn mơ mộng gì về chuyện váy cưới. Cho đến khi gặp Khánh.
Khánh hơn tôi 7 tuổi, là giám đốc chi nhánh mới về tiếp quản công ty tôi làm. Anh lịch lãm, điềm đạm, và có đôi mắt biết cười. Tôi đem lòng quý mến anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Một người hoàn hảo như anh, sao có thể chọn một người không thể sinh con như tôi.
Thế nhưng, anh lại chủ động tiếp cận. Những buổi tối tăng ca, anh mua cho tôi hộp cơm nóng. Những ngày trời trở lạnh, anh lặng lẽ để sẵn gói trà gừng trên bàn làm việc tôi.
Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã khóc. Tôi thú nhận toàn bộ sự thật về căn bệnh của mình. Nhưng anh chỉ khẽ cười, xoa đầu tôi.
“Anh biết rồi. Em đừng lo.”
Gia đình anh cũng không phản đối. Mẹ anh còn sang tận nhà xin cưới, chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Tôi ngỡ mình đang mơ, nghĩ chắc ông trời thương mình nên mới ban phước muộn.
Ngày cưới, tôi mặc váy trắng, khoác tay anh bước vào lễ đường. Tôi đã khóc khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Tối tân hôn, tôi ngồi trước gương tháo từng chiếc kẹp tóc. Anh từ ngoài bước vào, cởi vest, đặt lên ghế. Anh tiến lại gần tôi, vòng tay ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi.
“Em mệt không?” – anh hỏi khẽ.
Tôi lắc đầu, tim đập rộn ràng.
Anh nắm tay tôi, dắt đến giường. Rồi anh lật tấm chăn lên. Tôi sững người.
Trên giường không chỉ có hai chúng tôi. Ở đó, một bé trai chừng 4 tuổi đang ngủ ngon, hai má phúng phính, hàng mi dài cong vút. Bé ôm con gấu bông cũ, ngủ rất say.
Tôi quay sang nhìn anh, miệng lắp bắp.
“Đây… là…”
Khánh khẽ thở dài, vuốt tóc tôi.
“Đây là con anh.”
Tôi lặng người. Anh ngồi xuống cạnh con trai, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.
“Mẹ thằng bé… từng là bạn gái cũ của anh. Nhưng ngày ấy gia đình cô ấy nghèo, mẹ cô ấy bệnh nặng, cô ấy bỏ học đi làm đủ thứ. Khi mang thai, cô ấy không báo với anh. Đến khi sinh được hai năm, cô ấy qua đời vì tai nạn. Lúc đó anh mới biết mình có con. Suốt mấy năm nay, thằng bé ở với bà ngoại. Giờ bà cũng đã mất, anh đón nó về.”
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nghẹn lại.
“Anh xin lỗi vì không nói sớm. Nhưng anh cần em. Cần một người mẹ cho con trai anh. Và anh cũng muốn có một gia đình trọn vẹn. Dù em không thể sinh con, nhưng với anh, chỉ cần em yêu thương thằng bé, thế là đủ. Anh không thể mất em.”
Nước mắt tôi rơi xuống, nóng hổi. Tôi ngồi xuống giường, đưa tay vuốt tóc đứa trẻ. Nó khẽ cựa mình, đôi môi mấp máy gọi trong mơ:
“Mẹ…”
Tôi bật khóc. Trái tim tôi như vỡ ra. Tôi nhìn sang Khánh, thấy trong đôi mắt anh đầy nỗi lo sợ, lo tôi sẽ bỏ đi.
Nhưng tôi không thể. Tôi khẽ gật đầu.
“Ừ… từ giờ con sẽ có mẹ.”
Anh ôm chầm lấy tôi, thật chặt. Bên ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, soi sáng cả căn phòng nhỏ. Tôi biết, từ nay, cuộc đời tôi sẽ bước sang một chương mới.
Có thể tôi không thể làm mẹ về mặt sinh học, nhưng tôi vẫn có thể làm mẹ, bằng tình yêu thương. Và với tôi, như thế đã là hạnh phúc đủ đầy.