Chú Tâm là một tài xế xe ôm già, tóc đã điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự chân thành. Cả đời chú gắn bó với chiếc xe máy cũ kỹ, chở khách qua những con đường làng bụi mù ở vùng quê nghèo. Chú sống một mình trong căn nhà nhỏ, chẳng có gia đình, chỉ có những câu chuyện kể cho khách nghe để khuây khỏa.
Hôm ấy, trời âm u, mây đen kéo đến báo hiệu một cơn bão lớn. Chú Tâm đang chuẩn bị về nhà thì gặp một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi, đứng nép bên lề đường, tay ôm chặt chiếc ba lô cũ. Cô gái tên Hiền, giọng run run nhờ chú chở về làng cách đó hơn 50 cây số, nơi mẹ cô đang bệnh nặng. Hiền nói cô chỉ có ít tiền, không đủ để đi xe khách, nhưng cô phải về kịp trước khi bão ập đến.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Hiền, chú Tâm không đành lòng từ chối. “Lên xe đi, cô. Chú chở miễn phí. Bão sắp tới rồi, để cô kịp về với mẹ.” Hiền cảm ơn rối rít, nước mắt lấp lánh. Trên đường đi, gió bắt đầu mạnh, trời tối sầm, nhưng chú Tâm vẫn vững tay lái, cố gắng đưa Hiền về nhà an toàn. Đường làng lầy lội, có lúc xe suýt trượt ngã, nhưng chú vẫn cười: “Yên tâm, chú từng chở hàng nặng hơn thế này nhiều!”
Cuối cùng, họ đến nơi. Hiền ôm chặt chú Tâm, cảm ơn rồi chạy vội vào căn nhà lụp xụp. Chú quay xe trở về, ướt sũng vì cơn mưa bắt đầu trút xuống. Chú không biết rằng, chuyến xe ấy đã thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.
Ba ngày sau, khi chú Tâm đang ngồi sửa xe dưới hiên nhà, điện thoại reo. Một giọng nói lạ vang lên: “Chú Tâm phải không ạ? Cháu là Hiền đây. Cháu muốn gặp chú để cảm ơn.” Hiền hẹn gặp chú ở quán cà phê nhỏ trong thị trấn. Chú ngạc nhiên, nghĩ rằng cô gái chỉ muốn nói lời cảm ơn lần nữa, nên đồng ý.
Khi đến nơi, Hiền không đi một mình. Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, và một cậu bé khoảng mười tuổi. Hiền giới thiệu: “Đây là anh trai cháu, còn đây là con trai anh ấy. Nhờ chú mà cháu kịp về gặp mẹ lần cuối trước khi mẹ mất. Nhưng đó chưa phải tất cả…”
Hiền kể tiếp, giọng nghẹn ngào. Hóa ra, người đàn ông bên cạnh cô là anh trai cô, tên Tuấn, một doanh nhân thành đạt ở thành phố. Nhiều năm trước, Tuấn từng bỏ nhà đi vì mâu thuẫn với gia đình, để lại mẹ và Hiền trong nghèo khó. Khi nghe Hiền kể về chú Tâm, người đã không màng nguy hiểm đưa em gái về kịp nhìn mẹ lần cuối, Tuấn quyết định tìm chú.
“Cháu đã tìm hiểu và biết chú sống một mình, không gia đình,” Tuấn nói. “Cháu từng là một đứa con bất hiếu, nhưng nhờ chú, cháu nhận ra giá trị của lòng tốt. Cháu muốn mời chú về sống cùng gia đình cháu. Nhà cháu ở thành phố, không thiếu thốn gì, nhưng thiếu một người như chú – người dạy chúng cháu biết trân trọng tình người.”
Chú Tâm sững sờ, không tin vào tai mình. Cậu bé, con trai của Tuấn, chạy đến ôm lấy chú: “Ông ơi, về ở với cháu nhé! Cháu muốn nghe ông kể chuyện xe ôm!” Chú Tâm rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên sau bao năm, chú cảm nhận được hơi ấm của một gia đình.
Từ đó, chú Tâm chuyển đến sống cùng gia đình Tuấn. Chú không còn phải chạy xe ôm dưới mưa gió, nhưng vẫn giữ thói quen kể chuyện cho bọn trẻ trong xóm. Mỗi lần kể, chú luôn nhắc đến chuyến xe định mệnh ấy, chuyến xe không chỉ đưa Hiền về với mẹ, mà còn đưa chú đến một mái ấm mà chú chưa từng dám mơ.