“Con giữ nhịp thở đều, bám chặt vào bất cứ thứ gì nổi được, nghe bố!”

Mùa hè năm nay Hà Nội ngập trong cái nắng oi ả. Gia đình Nam – một cậu bé 11 tuổi vừa hoàn thành xuất sắc năm học lớp 5 – rộn ràng chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long, phần thưởng bố mẹ hứa tặng vì thành tích học tập của cậu. Bố Nam, anh Hùng, là một kỹ sư xây dựng với nụ cười hiền hậu; mẹ cậu, chị Lan, là giáo viên mầm non, luôn dịu dàng nhưng cẩn thận. Còn em gái Nhí, mới 4 tuổi, lúc nào cũng ríu rít như chú chim nhỏ. Cả nhà háo hức, vali đã xếp đầy quần áo, đồ ăn vặt và cả chiếc ống nhòm Nam nằng nặc mang theo để “khám phá biển”.


Sáng hôm đó, trời xanh trong, không gợn mây. Chiếc tàu du lịch chở gia đình Nam cùng hàng chục du khách khác lướt êm trên vịnh Hạ Long. Những cột đá vôi sừng sững giữa biển xanh khiến Nam trầm trồ, mắt sáng rực khi bố chỉ từng hòn đảo và kể chuyện truyền thuyết về rồng. Nhí thì ôm chặt con búp bê cá heo, líu lo hỏi: “Biển có cá mập không hả bố?”. Anh Hùng cười lớn, xoa đầu con gái: “Không đâu, chỉ có cá con ngoan như Nhí thôi!”.

Nhưng đến chiều, bầu trời bỗng chuyển màu xám xịt. Những đám mây đen kéo đến nhanh như một lời cảnh báo không ai kịp nhận ra. Mưa giông ập xuống, gió rít từng cơn, sóng biển bắt đầu gào thét. Tàu rung lắc dữ dội. Tiếng loa trên tàu hét lên: “Mọi người mặc áo phao ngay!”. Anh Hùng vội vàng khoác áo phao cho Nam, buộc chặt dây, rồi quay sang mẹ và Nhí. Chị Lan ôm chặt Nhí, mặt tái mét, còn Nam nắm tay bố, tim đập thình thịch.


“Con giữ nhịp thở đều, bám chặt vào bất cứ thứ gì nổi được, nghe bố!” – anh Hùng dặn, giọng gấp gáp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Rồi anh quay sang chị Lan, hét qua tiếng gió: “Anh sẽ đưa Nhí và em ra!”. Nhưng đúng lúc đó, một con sóng khổng lồ ập tới, chiếc tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp.

Nước biển lạnh buốt nhấn chìm mọi thứ. Nam bị sóng cuốn đi, chiếc áo phao giúp cậu nổi lên mặt nước. Cậu ngoi lên, ho sặc sụa, mắt cay xè vì nước mặn. “Bố! Mẹ! Nhí!” – cậu gào lên, nhưng chỉ có tiếng sóng đáp lại. Trong cơn hoảng loạn, lời dặn của bố vang lên trong đầu: “Giữ nhịp thở đều”. Nam cố hít thở sâu, bám vào một mảnh ván trôi nổi, mắt dáo dác tìm gia đình. Nhưng xung quanh chỉ là biển đen kịt và mưa giông mịt mù.

Cậu bé lênh đênh trên biển, tay ôm chặt mảnh ván, nước lạnh thấu xương. Những ký ức về gia đình ùa về: nụ cười của mẹ khi cậu khoe điểm 10, cái ôm ấm áp của bố mỗi tối, tiếng cười khanh khách của Nhí khi chơi trốn tìm. Nam thì thầm: “Bố ơi, bố phải tìm được mẹ và Nhí nhé…”. Cậu không biết mình đã trôi bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận. Mưa tạt vào mặt, sóng đánh vào người, nhưng Nam vẫn cố giữ nhịp thở, như một sợi dây kết nối cậu với hy vọng.


Bốn tiếng sau, khi đôi tay Nam gần như tê dại, một ánh đèn lóe lên từ xa. Tiếng động cơ tàu cứu hộ vang lên giữa màn đêm. “Ở đây! Tôi ở đây!” – Nam dùng chút sức lực cuối cùng để hét lên. Những người cứu hộ kéo cậu lên tàu, quấn chăn ấm và cho cậu uống nước nóng. Họ nói cậu là một trong những người sống sót đầu tiên được tìm thấy. Nam nắm chặt tay người cứu hộ, giọng run rẩy: “Gia đình tôi… bố, mẹ, em gái tôi… họ ở đâu?”.

Người cứu hộ nhìn cậu, ánh mắt trĩu nặng: “Chúng tôi vẫn đang tìm, cháu trai. Cố lên, họ sẽ ổn thôi”. Nhưng trong lòng Nam, một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên. Cậu ngồi co ro trên tàu, mắt nhìn ra biển đen, cầu nguyện cho bố, mẹ và Nhí. Cậu không biết rằng, ở một góc khác của vịnh, bố cậu cũng đang bám vào một mảnh gỗ, ôm chặt Nhí trong lòng, còn mẹ cậu đang được một tàu khác cứu lên, dù đã kiệt sức.

 

Câu chuyện không kết thúc ở đây. Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, gia đình Nam được đoàn tụ trên bờ, dù ai cũng mang những vết thương từ cơn bão. Họ ôm nhau khóc, cảm ơn số phận đã cho họ cơ hội ở bên nhau lần nữa. Nam, từ một cậu bé chỉ biết háo hức với chuyến đi chơi, đã học được bài học về sự kiên cường và niềm tin. Cậu không bao giờ quên những giờ phút lênh đênh trên biển, khi nhịp thở đều đặn là sợi dây kéo cậu qua lằn ranh giữa sự sống và cái chết.