Nữ sinh học k//ém nhất lớp bất ngờ là thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp, sự thật phía sau khiến cả trường bật kh/óc nứ/c n/ở…
Suốt ba năm cấp ba, Thảo luôn bị gắn mác là “học kém nhất lớp”. Cô bé nhỏ thó, gầy gò, mái tóc cắt ngắn cũn cỡn, lúc nào cũng ngồi co ro ở cuối dãy bàn. Trong khi bạn bè cùng trang lứa cười nói, hồn nhiên mơ ước vào những trường đại học danh giá, Thảo chỉ im lặng ghi chép rồi lặng lẽ ra về. Điểm số của Thảo chưa từng vượt qua mức trung bình. Có lần, thầy giáo chủ nhiệm thở dài:
– Con học như thế này, sau này ra đời sẽ khổ lắm.
Thảo cúi đầu, không nói gì. Chỉ có một người luôn tin tưởng cô – đó là mẹ. Mẹ Thảo bị UT giai đoạn cuối. Bà gầy rộc, tóc rụng hết vì hóa trị nhưng mỗi tối vẫn nằm nghiêng, nhìn con gái học bài, mỉm cười yếu ớt:
– Mẹ không mong con phải giỏi nhất, chỉ cần con cố gắng hết mình, mẹ đã hạnh phúc lắm rồi.
Thảo giấu nước mắt, ôm mẹ thật lâu. Mỗi sáng trước khi đến trường, cô đều dậy sớm nấu cháo cho mẹ, xong xuôi mới đạp xe đến lớp. Tan học, Thảo lao nhanh ra quán cà phê nhỏ rửa ly, lau bàn đến tối mịt mới về. Nhiều hôm đói lả, cô chỉ kịp ăn gói mì tôm rồi thức học đến 2-3 giờ sáng. Đôi mắt Thảo thâm quầng, tay chai sần vì rửa nước nhiều. Bạn bè thấy vậy, có đứa thương, có đứa lại mỉa mai:
– Đi học mà ngu thế thì nghỉ đi làm luôn cho rồi.
Thảo không giận, không khóc, chỉ lặng lẽ cất sách vở vào cặp. Cô biết, nếu mình gục ngã, ai sẽ lo cho mẹ? Và nếu mẹ ra đi, cô phải tự đứng lên tiếp tục cuộc đời này.
Ngày thi tốt nghiệp, Thảo mang theo tấm ảnh nhỏ của mẹ, giấu trong túi áo. Bài thi môn nào cô cũng viết kín giấy, chẳng dám bỏ sót câu nào. Trong đầu Thảo lúc ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
– Con phải đậu. Mẹ sẽ vui khi biết con đậu.
Ba tuần sau, trường công bố kết quả. Cả lớp 12C sững sờ khi nghe tên thủ khoa khối D toàn trường:
– Trần Ngọc Thảo – 27,5 điểm.
Những ánh mắt ngỡ ngàng, những lời xì xào vang lên khắp sân trường. Người ta không tin nổi cô bé học kém nhất lớp lại là thủ khoa. Thầy giáo chủ nhiệm cầm tờ giấy báo điểm, run run bước vào phòng. Thảo lúc đó không có mặt. Cô đang ở bệnh viện, bên giường bệnh của mẹ. Hơi thở bà yếu dần, giọng nói chỉ còn là tiếng thì thào đứt quãng:
– Con gái… con giỏi lắm… Mẹ tự hào về con… Mẹ đi nhé…
Thảo nắm tay mẹ, đôi vai run lên. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, bạn cùng lớp gọi báo tin cô là thủ khoa. Cả phòng bệnh lặng đi. Nước mắt Thảo rơi lã chã trên mu bàn tay gầy guộc của mẹ.
– Mẹ nghe thấy không… Con đậu rồi… Mẹ yên tâm nhé…
Bà khẽ gật đầu, đôi mắt nhắm lại, miệng vẫn còn nở nụ cười mãn nguyện.
Ngày trường tổ chức vinh danh, Thảo mặc chiếc áo dài trắng cũ. Cô bước lên bục nhận giấy khen và học bổng mà nước mắt cứ chảy không ngừng. Thầy hiệu trưởng nghẹn ngào, cả trường im lặng rồi bật khóc khi nghe cô chia sẻ:
– Em không thông minh, không học giỏi, nhưng em phải cố gắng gấp mười, gấp trăm lần người khác. Vì em muốn mẹ em được yên lòng khi nhắm mắt. Ước mơ của em là được học đại học sư phạm để sau này dạy cho những đứa trẻ giống em, rằng: Không ai sinh ra đã giỏi, chỉ cần chúng ta không từ bỏ.
Hôm ấy, không chỉ thầy cô và bạn bè khóc, mà ngay cả những người chưa từng biết đến Thảo cũng khóc. Bởi ai cũng thấy được, đằng sau một thủ khoa, không phải là vinh quang, mà là cả bầu trời yêu thương và nghị lực của một cô gái nhỏ sống vì mẹ, vì ước mơ giản dị nhưng cao đẹp nhất đời người.